Hai hàng nước mắt chảy dọc xuống theo hoa văn của nếp nhăn, chạm vào trong lòng Mạnh Thần, làm anh ấy run rẩy.
Mạnh Thần vỗ vỗ bả vai của cha Thu, nói: “Chú Thu, cháu biết việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vô cùng đau khổ làm gì cũng không thể an ủi được.
Nhưng mà Mặc Thanh đã không còn nữa, điều chúng ta có thể làm cho cậu ấy ngoại trừ việc thay cậu ấy sống tiếp thật tốt còn có việc tìm được chân tướng vụ án để cậu ấy yên tâm rời đi.
Chú nói đúng không?”
Cánh tay cha Thu bụm mặt, không nói gì.
Mạnh Thần đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy khăn lông đi đến.
Cha Thu xoa xoa mặt, một lúc sau mới hỏi: “Cháu còn muốn biết cái gì, tôi biết thì sẽ nói hết cho cháu.
Xin cháu nhất định phải trả lại trong sạch cho con trai tôi.”
Mạnh Thần gật gật đầu, nói: “Cháu sẽ tận lực.
Chú à, chú có thể nhớ lại Mạnh Thần trong khoảng thời gian gần đây có hành động kỳ quái gì hay không?”
Cha Thu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Nó giống hệt như lúc bình thường.
Đi làm, tan làm, có thời gian thì làm cơm, đi dạo xung quanh cùng vợ chồng già chúng tôi.
Nhưng lúc trước có một buổi tối thằng bé uống say khướt quay về.
Một mình ngồi trên mặt đất trong phòng khóc rất thương tâm.
Tôi với mẹ nó đều khiếp sợ, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy Mặc Thanh khóc như vậy.
Mẹ nó lại ngồi ở mép giường dịu dàng an ủi nó.
Trong miệng Mặc Thanh vẫn luôn lẩm bẩm, cái gì mà rất xin lỗi… anh sai rồi… không đợi được em… Sau đó cứ khóc mãi rồi ngủ mất.
Tôi già rồi cũng không bế nổi nó.
Nên tìm hai cái chăn đắp lên cho nó.
Buổi sáng ngày hôm sau chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ nói với thằng bé là có chuyện gì thì đừng tự mình gánh vác mà hãy nói với cha mẹ, cha mẹ có thể giúp con nghĩ cách.
Mặc Thanh không nói gì, chỉ nói về sau sẽ không như vậy nữa.
Không lâu sau thì nói với chúng tôi là muốn kết hôn.”
Mạnh Thần trầm tư một chút, nhẹ giọng hỏi một câu: “Chú Thu, cháu có thể vào phòng Mặc Thanh nhìn một lát không?”
“Đi đi, phòng thứ nhất gần cửa.”
Phòng Thu Mặc Thanh ngắn gọn sạch sẽ.
Ngoại trừ các vật dụng cơ bản thì không có trang trí gì khác.
Vách tường màu trắng, bức màn màu lam, sàn gỗ.
Trên bàn ở một bên gần cửa sổ đặt mấy quyển sách chỉnh tề, là sách về kiến trúc công trình và nâng cao chất lượng sống.
Trong ngăn kéo có một quyển Album.
Bên trong chỉ có ảnh từ nhỏ đến lớn của Thu Mặc Thanh, còn có ảnh chụp chung với người nhà, với bạn bè.
Duy chỉ không có ảnh của Nhan Tịch.
Trong ngăn kéo có một vài bưu thiếp, giấy bút, v.v mà bạn bè gửi đến từ khắp nơi chứ không có gì khác.
Mở tủ quần áo ra cũng treo quần áo chỉnh tề chứ không có đồ vật dư thừa.
Mạnh Thần ngồi ở mép giường, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Phòng Thu Mặc Thanh vừa vào là nhìn thấy hết.
Bên ngoài không có đồ vật gì thuộc về Nhan Tịch.
Trong máy tính của Thu Mặc Thanh ngoại trừ có Weibo của Nhan Tịch thì không có đồ vật nào có quan hệ với Nhan Tịch.
Nhưng nếu dựa theo trinh thám thì hai người yêu nhau, ở trong phòng của mình mà không có một đồ vật nào để nhìn vật nhớ người thật sự có chút không thể nào nói nổi.
Mạnh Thần cẩn thận sờ sờ theo vách tường, sau bàn, phía cạnh ngăn tủ cũng không thu hoạch được gì.
Ánh mắt Mạnh Thần nhìn lên giường Mạnh Thần, lại nhìn cha Thu ở phòng khách, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó nhấc nệm chăn trên giường lên mà cẩn thận sờ.
Cuối cùng phát hiện bí mật ở chỗ giữa đầu giường và góc tường.
Mạnh Thần ghé vào trên giường, rất cẩn thận lấy ra một hộp vuông.
Mở hộp ra, bên trong có hai ba mươi phong thư có tên người gửi là Nhan Tịch; còn có vài tấm phác hoạ, hình như là ảnh của Nhan Tịch.
Đi đến phòng khách, Mạnh Thần cầm hộp nói: “Chú Thu, cháu cần mang cái hộp này về, có được không?” Cha Thu ngẩng đầu nhìn nhìn, có chút kinh ngạc hỏi: “Đây là hộp từ đâu ra… ừm, được được!”
“Cảm ơn chú, xin hãy bảo trọng!”.