Bỏ thư trong tay xuống Mạnh Thần dựa trên chỗ tựa lưng dùng tay xoa xoa chân mày.
Lại thở dài.
Thật ra bắt đầu từ khi Thu Mặc Thanh quyết định tham gia quân ngũ thì đường của anh và Nhan Tịch cũng coi như cắt nhau.
Chỉ là bọn họ đều coi như không biết, cho rằng bọn họ là bạn cùng đường, yên lặng làm bạn đi một lúc lâu cho đến khi khe rãnh dần dần hiện ra bức bọn họ buông tay, đường ai nấy đi.
Căn cứ ngày viết thư của Nhan Tịch, một lần cuối cùng là tháng 9 năm 2005.
Trang web ghi lại tâm tình bắt đầu từ năm 2009, mấy năm ở giữa này đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại không ghi lại? Dựa theo nhật ký của Nhan Tịch, năm 2005 chắc là vào Đại học năm nhất, theo lý mà nói trường học sẽ xếp tiết máy tính, học sinh lên mạng thâu đêm càng không cần phải nói.
Không có đạo lý nào mà Nhan Tịch không tiếp xúc với internet.
Trong nhà chỉ có một quyển bản sao quotes cấp ba không phát hiện sổ nhật ký.
Đốt rồi hay là còn gì khác…
Bỗng nhiên Mạnh Thần nghe thấy điện thoại vang lên trong phòng khách cũng kinh ngạc, nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 5 giờ 10 ai sẽ gọi điện vào lúc này? Mạnh Thần đi qua sô pha nhận điện thoại trên bàn, hỏi: “Ai vậy?” Trong tiếng nói mang theo sự mát lạnh riêng biệt của sáng sớm.
“Mạnh Thần, tôi là Nhan Tuấn.
Xin lỗi vì gọi cho anh vào lúc này, đánh thức anh rồi.”
Mạnh Thần không tự chủ lắc đầu, nói: “Không sao cả.
Tôi còn chưa ngủ.
Bên cậu thế nào rồi?”
“Ừm, cũng gần xong rồi.” Tiếng nói của Nhan Tuấn ở đầu dây bên kia tràn ngập mỏi mệt, hơi mang theo nghẹn ngào: “Việc của em gái tôi thế nào rồi?”
Không sai, Nhan Tuấn là anh trai lớn hơn Nhan Tịch ba tuổi, ở một nơi khác trên Trái Đất.
Do nguyên nhân đặc thù nên tạm thời không thể về nước.
Mạnh Thần nói đại khái về vụ án, trong tay hiện có bộ phận chứng cứ còn có biểu hiện của Nhan Tịch khi ở phòng thẩm vấn, Nhan Tuấn không nói gì vẫn luôn nghe cẩn thận.
Cho đến khi Mạnh Thần nói xong một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Mạnh Thần nhỏ giọng hỏi: “Nhan Tuấn cậu còn ổn chứ?”
Nhan Tuấn thấp giọng hỏi: “Trước mắt nhìn như tất cả các thông tin đều chỉ vào Tiểu Tịch lại không có vật chứng chứng minh Tiểu Tịch là hung thủ.
Buổi tối một nam một nữ ở cạnh nhau, tự sát hay là bị người giết cũng không biết chừng?”
Nhan Tuấn hỏi tiếp: “Có khả năng Tiểu Tịch rời đi một lúc mà người khác vào hiện trường hay không?”
“Không có.
Nhan Tịch ở tiểu khu có hai cửa Bắc Nam, lời chứng của bảo vệ và camera theo dõi thể hiện khi vụ án xảy ra Nhan Tịch không đi ra ngoài.
Cảnh sát mở rộng phạm vi tìm kiếm có phát đi phát lại camera theo dõi đường đi trước và sau ba giờ thể hiện Nhan Tịch không ra ngoài cũng không có người nào xa lạ đi vào tầm camera.”
“Hung thủ có thể vào phòng Tiểu Tịch tiến hành bố trí trước hay không?”
Mạnh Thần lắc lắc đầu nói: “Nhà Nhan Tịch thuê chính là có một phòng một sảnh, vừa vào cửa nhìn cái là thấy hết.
Giấu người là không có khả năng.
Cuộc sống của Nhan Tịch đơn giản lại vừa mới quay về thành phố, không có khả năng có người nào thù hận đến mức đẩy vào chỗ chết.”
“Tất cả nguyên liệu nấu cơm cùng ngày xảy ra vụ án của Nhan Tích là mua ở chợ lúc sáng sớm, rượu là Thu Mặc Thanh trực tiếp mua ở siêu thị mini mang vào nhà Nhan Tịch.
Nhan Tịch lại có thói ở sạch, phòng ở và hành lang được tiêu độc toàn diện.
Ngoại trừ vài dấu vết vân tay của chủ nhà thì chỉ có Nhan Tịch và Thu Mặc Thanh.”
“Nhưng Tiểu Tịch vì sao phải giết cậu ta chứ?”
“Hai ngày nay tôi đi qua nhà cậu nhìn thấy một vài đồ vật của Thu Mặc Thanh và Nhan Tịch, xác định là giết người vì tình.
Nhưng mà điều tôi không dám khẳng định là hai người lúc ấy đã thương lượng cùng nhau chết hay chỉ là một bên động sát tâm.”
“Nói thế nào?”
“Tôi thông qua một vài văn tự thư từ của Nhan Tịch, các đồ vật được giữ lại của Thu Mặc Thanh và chứng cứ hiện có, tôi có suy đoán cá nhân: Hai người là tình nhân do nguyên nhân nào đó nên bọn họ không thể bên nhau lâu dài, cho nên lựa chọn cách chết đi.
Nhưng mà tử vong là do hai người tiến hành đồng thời hay là một người sợ hãi muốn ở lại.
Còn có một khả năng vì yêu sinh hận, một bên có kế hoạch độc chết người, mà bên còn lại cam tâm tình nguyện khẳng khái chịu chết.”
Nhan Tuấn ở đầu dây bên kia há miệng thở dốc, lại không nói ra câu gì nửa ngày.
Một lúc lâu sau Nhan Tuấn chậm rãi nói: “Tiểu Tịch từ nhỏ không thích đồ vật huyết tinh bạo lực, chán việc động não suy nghĩ quá nhiều.
Sao có thể thiết kế giết người? Tôi chỉ rời đi có mấy năm, em gái của mình – một cô gái đơn thuần như vậy biến thành bộ dáng tôi không quen biết?! Mạnh Thần bây giờ có phải tôi đang nằm mơ hay không, tôi cũng không biết mình bây giờ còn trong mơ hay là ở hiện thực!”
“Tôi cũng từng nói với Tiểu Tịch thích ai thì theo đuổi.
Tiểu tử kia không đồng ý thì nói cho anh, anh sẽ giáo dục cậu ta thật tốt, lại không được thì đánh cậu ta một trận.
Lúc ấy Tiểu Tịch cười nói, anh à, tình cảm không thể miễn cưỡng thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Nói tôi là tín đồ bạo lực, bản sắc chủ nghĩa tư bản rõ đầu rõ đuôi.
Bây giờ, bây giờ anh nói cho tôi là Nhan Tịch giết người không thích nó.
Mạnh Thần, anh lừa tôi đúng không, lừa tôi đúng không? Đó là em gái tôi, đứa em gái tôi nâng trong lòng bàn tay từ nhỏ, bây giờ lại là phạm nhân giết người…”
Mạnh Thần nắm microphone, nghe Nhan Tuấn nhẹ giọng khóc nức nở nghi ngờ cảm nhận được sự tự trách và bi thương của anh ấy, càng không thể tưởng tượng với rất nhiều việc.
Đúng vậy, em gái nhìn từ nhỏ đến lớn, nhát gan tự ti, đơn thuần thiện lương giống như tâm thần phân liệt thành một người khác, người thân nhất thời khó có thể chấp nhận.
Nhưng sự thật chính là sự thật.
Càng không thể tưởng tượng thì càng chân thật.
Người bình tĩnh lý trí mới có thể làm việc kinh thiên động địa.
Mạnh Thần bình tĩnh nói: “Nhan Tuấn, Nhan Tuấn, cậu bình tĩnh một chút.
Bây giờ chỉ là phỏng đoán, chân tướng sự việc còn đang điều tra.
Điều bây giờ phải làm chính là phải có biện pháp làm Nhan Tịch mở miệng.
Cái gì cô ấy cũng không nói chúng tôi không có cách giúp cô ấy được.”
Nhan Tuấn dùng tay lau mặt nói: “Mạnh Thần, nói với con bé: Anh trai tin nó, vĩnh viễn đứng bên cạnh nó.
Người một nhà chờ nó về nhà.
Vất vả cho anh rồi, Mạnh Thần.
Tôi sẽ nhanh chóng về nước.”
“Ừm.
Tôi sẽ chuyển cáo cho Nhan Tịch.
Liên hệ sau!”.