Mạnh Thần nhìn Nhan Tịch ở đối diện thần sắc ảm đạm, nước mắt chảy xuống theo khoé mắt không tự giác.
Trong nháy mắt, trong lòng Mạnh Thần sinh ra một tia thương hại, đau lòng.
Có lẽ không phải cô sai, cũng không phải anh sai, chỉ là thời gian gặp nhau sai rồi.
Tất cả mọi việc ngẫu nhiên, tất nhiên đều trở thành đương nhiên.
Mạnh Thần dùng tay sờ sờ cằm, lại ho nhẹ một tiếng nói: “Nhan Tịch, tôi không muốn khuyên giải hay chỉ dẫn cô cái gì bởi vì cô là một người có ý chí kiên định, một khi đã quyết định sẽ không hề do dự cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, xin cô trước khi quyết định suy xét cảm nhận của cha mẹ cô và cả anh trai cô – Nhan Tuấn nữa.”
Hai mắt Nhan Tịch đẫm lệ mông lung nhìn Mạnh Thần, không nói gì, không biết anh ấy làm vậy có ý gì đặc biệt là một câu cuối cùng.
Mạnh Thần tiếp tục nói: “Ngày hôm qua tôi đến nhà cô nhìn thấy cha mẹ cô.
Cha mẹ cô bởi vì cô mà trắng tóc sau một đêm, tuổi lớn rồi, cả ngày vì việc của cô mà cuộc sống hằng ngày không yên, thân thể không thể so với quá khứ.
Cha mẹ cô nói với tôi là bọn họ sai không giáo dục cô cho tốt.
Rất lo lắng cho cô, sợ cô chịu khổ ở chỗ này.
Hơn nữa còn bảo tôi tiện thể nhắn với cô là đã làm sai điều gì chỉ cần sửa lại thì vẫn là đứa trẻ ngoan.
Người không có ai không làm sai; nói cô vĩnh viễn là con gái ngoan của bọn họ… Cha mẹ chờ cô về nhà! Chỗ này của tôi có ghi âm nếu cô cần được nghe thì chốc nữa tôi phát cho cô nghe!”
“Còn có anh trai cô – Nhan Tuấn tuy không ở trong nước nhưng sau khi biết chuyện của cô cũng tìm người hỏi thăm, hỗ trợ khắp nơi.
Thực sự không thể yên giấc.
Nhan Tuấn nói: Anh ấy tin tưởng cô, vĩnh viễn đứng bên cạnh cô.
Bởi vì cô là em gái mà anh ấy nhìn từ nhỏ đến lớn, nâng trong lòng bàn tay.”
Nhan Tịch dùng tay che mặt lại, đầu cúi thấp xuống, cả người run rẩy không thôi.
Từng cho rằng “giết” anh đi thì mình là người nghèo túng nhất trên đời, từ nay về sau mình thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng; nhưng cô quên mất cha mẹ sinh dưỡng cô sẽ như thế nào, bọn họ càng đáng thương hơn, càng đau lòng hơn.
Bọn họ không chỉ cho cô sinh mệnh còn ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục cô 30 năm, cô chết rồi, hy vọng sống hoàn toàn bị hủy diệt.
Sao cô có thể vong ân phụ nghĩa, nhẫn tâm quyết tuyệt như vậy? Điều này có khác gì với việc cô cầm dao giết một người chứ? Còn có anh trai của cô từ nhỏ đã che chở cô, yêu thương cô, tất cả những thứ tốt đẹp đều để lại cho anh trai cô, nếu cô không còn nữa, tiền đồ của anh ấy nhất định sẽ bị hủy, làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?
Một lúc lâu sau Mạnh Thần nhẹ nhàng gọi tên Nhan Tịch: “Tôi biết trong lòng cô khổ sở, cảm thấy thua thiệt mọi người.
Nhưng mà phương pháp sửa sai có rất nhiều, không chỉ có một loại phương thức như cô nghĩ.
Cô tồn tại là hi vọng cho người khác; cô sống tốt là bồi thường tốt nhất cho anh ấy.
Hôm nay đến đây thôi, nếu cô có bất cứ yêu cầu gì thì có thể bảo cảnh sát truyền đạt cho tôi.”
“Nhan Tịch, xin cô dụng tâm cân nhắc cẩn thận!” Nói xong Mạnh Thần đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Tồn tại, dễ dàng lắm sao? Đã không còn tim làm sao có thể vui vẻ hô hấp? Cô không còn tim, tồn tại như cái xác không hồn thì có ý nghĩa gì? Những người khác còn có người ở bên nhưng mà anh lẻ loi một mình ở một nơi hắc ám lạnh băng, vô cùng cô độc và tịch mịch? Anh cần phải nhờ bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy người mình quen, hay là mới có thể bắt đầu sinh mệnh mới, năm tháng lâu dài, anh vượt qua như thế nào? Hai cái hại thành một cái nhẹ, đứng bên cạnh sự sống và cái chết, lựa chọn của cô lung lay sắp đổ.
Nhan Tịch chậm rãi đứng lên đi về phía sau..