Mạnh Thần đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, nhíu nhíu mày, xoay người xuống giường.
Vừa mới mở cửa Lãnh Hán Hùng xách theo mấy chai bia dựa nghiêng trên cạnh cửa nhìn Mạnh Thần hỏi: “Tôi có thể đi vào không?” Mạnh Thần nghiêng người nhường ra một con đường.
Lãnh Hán Hùng đi vào mở tủ giày thay dép lê đi vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Hán Hùng đến nhà Mạnh Thần, cũng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp mà quan sát khắp nơi.
Nhà Mạnh Thần được trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ điển, trong nhà tùy ý có thể nhìn thấy đồ sứ, tranh chữ, cửa sổ để trống khắc hoa v.v, còn có một bộ bình phong sáu mảnh thêu thùa.
Mỗi phòng đều có một cái tên, trên thẻ gỗ có khắc chữ nhỏ mạ vàng.
Để giảm bớt cảm giác “ông cụ non” nên tăng thêm một vài nguyên tố hiện đại làm cho căn phòng thoạt nhìn cách điệu tao nhã, ngắn gọn lịch sự.
Có thể tưởng tượng sau một buổi trưa ấm áp nằm trên sô pha cảm nhận thời không ngàn năm chảy xuôi thích ý bao nhiêu.
Mạnh Thần dẫn Lãnh Hán Hùng đi vào “vân các” ngồi xuống, hai người không nói gì.
Lãnh Hán Hùng mở một lon bia ra, chính mình cũng cầm lấy một lon, ngửa đầu uống một hớp to.
Dùng tay xoa xoa miệng, nói: “Cùng tôi uống một chút đi?”
Mạnh Thần cầm lấy lon bia, nhấp hai ngụm nói: “Anh nói đi anh gặp chuyện gì?”
“Cậu thấy vụ án này thế nào?”
“Giống như mê cung.
Nhìn thì đơn giản nhưng lại loanh quanh lòng vòng.”
Lại yên lặng một lúc, Lãnh Hán Hùng yên lặng uống bia, hai chân Mạnh Thần đưa ra tìm được một tư thế thoải mái dựa vào ghế mềm, nhìn người nhíu chặt hai hàng lông mày trước mặt.
Một lúc sau Lãnh Hán Hùng không mặn không nhạt nói một câu: “Vừa rồi tôi đi tìm Vương Thi Ngữ.”
“Cô ta nói với tôi một câu cái gì mà ờm… sự việc thảm thiết căn nguyên là một sự vui đùa nhỏ hoặc là một tình yêu hèn mọn… Tồn tại thì chưa chắc đã tồn tại.
Nhìn thấy thì chưa chắc là sự thật.”
“Anh nhớ nguyên văn lời nói không?”
Lãnh Hán Hùng uống một ngụm bia, nghĩ nghĩ, lặp lại một lần câu nói của Vương Thi Ngữ.
“Vui đùa, tình yêu, tồn tại, thật sự.” Mạnh Thần cúi đầu nhẹ nhàng lặp lại, tay vuốt ve cằm, suy nghĩ một lúc nói: “Cô ta nói cho anh đây là một vụ án đơn giản.
Người chết có lẽ là tự sát.”
“Hai lần gặp mặt với Nhan Tịch tôi cảm thấy Nhan Tịch rất yêu nạn nhân Thu Mặc Thanh.
Tôi đã đi đến chỗ Nhan Tịch thuê, bày biện gia cụ và trang trí đều dựa theo yêu thích của người chết.
Phòng này cho tôi một cảm giác giống như phòng tân hôn, chuẩn bị cùng sinh hoạt với người chết.
Tôi đã nhìn kỹ ảnh chụp người chết và hiện trường.
Trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, nghi phạm còn tắm rửa cho cơ thể nạn nhân Thu Mặc Thanh và mặc quần áo sạch sẽ.
Chứng tỏ có tôn kính với người chết; ngồi ở trong căn phòng lạnh băng để bảo vệ nạn nhân, chứng tỏ yêu say đắm không ngừng với người chết; còn biểu tình xuất hiện trên mặt người chết Thu Mặc Thanh không phải kinh ngạc, hoảng sợ mà là mỉm cười, giải thoát, thoả mãn tươi cười.
Chứng tỏ lúc ấy người chết có lẽ biết đồ uống có độc mà vẫn tự nguyện uống hoặc là thay cô ấy uống đồ uống có độc.”
“Có khả năng những người khác lợi dụng hoặc ép buộc Nhan Tịch làm chuyện này hay không?”
“Chuyện anh nói tôi đã từng suy xét.
Khả năng là không lớn.
Cá tính Nhan Tịch cứng cỏi, là người có chủ kiến.
Cô ấy chắc sẽ không bị người lợi dụng đi thương tổn Thu Mặc Thanh ngoại trừ chính mình.
Cộng thêm bối cảnh của hai người đó anh cũng đã điều tra.
Không có khả năng tồn tại báo thù hay là thứ khác.”
“Vậy… Vương Thi Ngữ ở trong việc này… còn có câu nói cô ta nói ở ngoài phòng thẩm vấn kia…”
“Có thể là người được cảm kích.
Có tham dự hay không thì không xác định.
Có lẽ vụ án này rất nhanh sẽ có kết quả.”
“Nhưng mà có một điểm nghi vấn.” Mạnh Thần ngừng một chút nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi đã đọc nhật ký mà Nhan Tịch viết, nhiều việc xảy ra như vậy trên cơ bản đều sẽ ghi lại nhưng chỉ có chuyện cuối cùng này lại không viết.
Cộng thêm thời gian cô ấy học đại học cũng không tìm được ghi chép tương quan.”
“Ừm, có thể chưa kịp viết hay không?”
“Tôi không chắc chắn.
Có thời gian bảo người của anh cẩn thận kiểm tra xem có bỏ sót gì không.
Có tin tức mới thì kịp thời báo cho tôi biết.
Đây có thể là điểm mấu chốt của vụ án.”
“Được.”
“Ừm, đồ vật tôi giao cho anh có manh mối gì mới không?”
“Người trong ảnh tên là Khổng Minh Trạch là bạn học của Nhan Tịch.
Đã xác minh không có vấn đề gì.”.