Tịch Tiếng Ca Tiêu


Buổi tối Lãnh Hán Hùng ngủ lại trong nhà Mạnh Thần.

Trải qua lời tuyên bố thổ lộ tình cảm thì sự kết giao của hai người cũng tự nhiên ăn ý hơn nhiều.

Bữa sáng Mạnh Thần làm kiểu Tây, hai người vừa ăn vừa nói chi tiết tương quan của vụ án, Lãnh Hán Hùng khiêm tốn thỉnh giáo một vài tri thức tương quan với tâm lý học.

Một bữa sáng hai người ở chung rất vui vẻ.

Đúng 8 giờ hai người ra ngoài đi về hai phương hướng khác nhau.
Lãnh Hán Hùng vừa mới tiến vào văn phòng đã thấy Vương Thi Ngữ ngồi trên sô pha.

Một mái tóc đen nhánh bóng loáng, một thân váy màu trắng.

Thành thục giỏi giang mang theo một chút nghịch ngợm đáng yêu.

Vương Thi Ngữ ngồi trên sô pha cách chỗ tựa lưng hai tấc, dáng ngồi thẳng thắn, hai chân khép lại, đầu gối dựa vào nhau, đôi tay nắm chặt đặt ở trên đùi.

Dáng ngồi thục nữ tiêu chuẩn, tuyệt đẹp lịch sự tao nhã.
Lãnh Hán Hùng đi đến bên cạnh máy lọc nước rót một ly nước đặt trước mặt Vương Thi Ngữ, hỏi: “Cô có chuyện gì?”
Vương Thi Ngữ ngửa đầu nhìn Lãnh Hán Hùng, nhớ tới việc hôm qua mặt có chút ửng đỏ, vội cúi thấp đầu nói: “Lãnh Đội, tôi muốn bảo lãnh hậu thẩm cho đương sự của tôi.”
Lãnh Hán Hùng ngồi trước bàn làm việc, tùy tay lật văn kiện trên bàn lạnh lùng nói: “Không được, tôi không đồng ý.”

“Vì sao?” Vương Thi Ngữ mới vừa cầm ly nước lên đã buông xuống vội vàng hỏi.
Lãnh Hán Hùng nhướng mày nhìn thoáng qua Vương Thi Ngữ: “Cô không hiểu luật pháp sao, cần tôi phổ cập cho cô một chút?”
Vương Thi Ngữ trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, lấy một phần văn kiện ra từ trong túi đứng dậy đi đến trước bàn làm việc đưa cho Lãnh Hán Hùng, nói: “Nhìn những tư liệu này xem tôi có đủ tư cách bảo lãnh hậu thẩm cho đương sự của tôi hay không?”
Lãnh Hán Hùng mở văn kiện ra, một phần là bản thuyết minh của người chết, nội dung như sau:
Bản thuyết minh
Bên A: Họ tên Thu Mặc Thanh, năm, 31 tuổi, người dân tộc Hán.

Quê quán người trấn XX thành phố Kỳ Xuyên.

Hiện đang nhậm chức Giám đốc của công ty công trình Hải Thiên của thành phố Kỳ Xuyên.

Số chứng minh thư: XXXX
Bên B: Họ tên Nhan Tịch, nữ, 30 tuổi, người dân tộc Hán.

Quê quán người trấn XX thành phố Kỳ Xuyên.

Hiện đang nhậm chức văn thư của công ty truyền thông Mặc Văn của Hồng Kông mới.

Số chứng minh thư: XXXXX
Bắt đầu từ 0 giờ ngày 4 tháng 9 năm 2015 nếu bên A phát sinh tử vong ngoài ý muốn hoặc bất bình thường đều không có quan hệ gì với bên B.

Dựa theo chứng minh.
Bên A: Thu Mặc Thanh
Ngày 3 tháng 9 năm 2015.
Một phần khác là di thư của người chết, nội dung như sau:
Cha mẹ kính yêu:
Khi mọi người nhìn thấy bức thư này có lẽ con đã không còn trên thế giới này.
Thực xin lỗi, xin hãy tha thứ cho con không từ mà biệt.
Mơ màng hồ đồ hơn 30 năm cảm nhận hoàn toàn không có gì trong tay, chính mình tồi tệ.
Mệt rồi, thật sự mệt trong lòng rồi.
Đã nghĩ kỹ để rời đi, thật sự đã nghĩ kỹ.
Không có quan hệ với người khác mà tự con quyết định.
Cảm ơn hai người đã cho con sinh mệnh, không có gì hồi báo ân dưỡng dục.
Con nợ hai người, cũng nợ người khác.
Kiếp sau nguyện là một trận gió mát, không vướng bận, tự do tự tại.
Cho nên ân tình của hai người con không có gì báo đáp.

Để con ở dưới địa ngục chịu phạt đi!

Con trai, bái biệt tại đây!
Thu Mặc Thanh tuyệt bút.
Ngày 3 tháng 9 năm 2015.
Phần thứ ba là đơn xin bảo lãnh người hậu thẩm.

Lãnh Hán Hùng “xoạt” khép văn kiện lại đẩy lên trên bàn.

Móc điếu thuốc ra từ trong túi, cầm trong tay không châm lửa cũng không nhìn Vương Thi Ngữ.
Một lúc lâu sau Vương Thi Ngữ sốt ruột gọi một tiếng: “Lãnh Đội, anh có ý gì?”
“Lời này nên để tôi hỏi cô đi, Vương đại luật sư.”
“Tư liệu tôi cũng cấp ít nhất có thể chứng minh sự tử vong của người chết không có quan hệ với đương sự.

Dựa theo quy định thứ sau mươi năm của Luật tố tụng hình sự, đương sự của tôi có thể được bảo lãnh hậu thẩm.”
Lãnh Hán Hùng đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi đến chỗ Vương Thi Ngữ.

Vương Thi Ngữ nhìn mắt Lãnh Hán Hùng sâu không thấy đáy, sắc bén nói không nên lời, trong lòng có chút sợ hãi, không tự giác lùi về sau.

Lùi đến khu văn kiện không còn đường lui, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.

Lãnh Hán Hùng giữ hai tay cô ấy trên ngăn tủ, giam cầm Vương Thi Ngữ ở trước ngực mình.
Vương Thi Ngữ ngửi được một hương vị mùi rượu nhàn nhạt và hormone nam tính, cuống quýt nhắm mắt lại, đôi tay muốn đẩy Lãnh Hán Hùng đang đến gần, âm thanh có chút run rẩy nói: “Anh… anh muốn làm gì, đây là cục Công An… tôi… tôi muốn kiện anh…”
Lãnh Hán Hùng nhìn Vương Thi Ngữ cười khẽ nói: “Tôi có khả năng sao, cô muốn để tôi làm gì, Vương đại luật sư.

Kiện tôi, được thôi! Nếu cô muốn có lý do tốt, tôi lập án cho cô!”
“Anh đi ra để tôi đi ra ngoài!!”
“Đừng nóng vội, tôi muốn thỉnh giáo Vương đại luật sư làm sao tìm được chứng cứ mấu chốt như vậy? Sớm không lấy, muộn không lấy, lúc này mới lấy ra là có ý gì?”
Vương Thi Ngữ thật sự không thích tiếp xúc thân mật như vậy, cơ thể lại nhích về sau nói: “Đây là Thu Mặc Thanh gửi cho tôi, tôi liền lấy đưa cho anh.”

Cơ thể Lãnh Hán Hùng lại nghiêng về phía trước một chút: “Ồ? Cô và Thu Mặc Thanh có quan hệ gì mà cậu ấy lại cố tình gửi cho cô? Tối qua làm sao không thấy cô nói với tôi nhỉ?”
Vương Thi Ngữ vừa ngẩng đầu lại đúng lúc đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Lãnh Hán Hùng, mặt hơi hơi đỏ lên, lại cúi đầu: “Tối hôm qua tôi không nhớ.

Tôi và Thu Mặc Thanh… không phải… anh đã điều tra rồi sao?”
“Tôi nguyện ý cô nói cho tôi nghe hơn, tôi chăm chú lắng nghe.”
“Tôi…”
“Nếu cảm thấy khó nói thì tôi chỉ có thể mời cô đến phòng thẩm vấn nói chuyện.”
“…”
“Nghĩ kỹ rồi nói, tôi có rất nhiều thời gian.”
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa, cửa mở ra trong nháy mắt: “Đội trưởng, đã tìm được…” Tiểu Lý ngẩng đầu thấy tư thế ái muội của hai người sửng sốt, vội xoay người đóng cửa.
“Quay lại, chạy cái gì.” Lãnh Hán Hùng đứng thẳng người lùi về sau một bước.

Lại nhìn thoáng qua Vương Thi Ngữ đang đỏ mặt giống như quả táo đã chín, rất muốn cắn một miếng.

Khoé môi Lãnh Hán Hùng nhếch lên, có chút đắc ý cười cười nhìn Vương Thi Ngữ, sau đó lập tức đi đến trước mặt Tiểu Lý.
Tiểu Lý toét miệng nhìn nhìn Vương Thi Ngữ nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, thật ngại quá.” Lãnh Hán Hùng chụp đầu Tiểu Lý nói: “Có rắm thì mau phóng!”
“Đây là tư liệu anh cần, tôi đi đây.”
Vương Thi Ngữ ở một bên vội vàng hô: “Ờm, tôi cùng anh đến gặp đương sự của tôi.” Đi qua bên người Lãnh Hán Hùng cúi đầu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiểu Lý lại hắc hắc cười hai tiếng, mông tê rần: “Còn không mau đi làm việc đi, còn ngây ngô cười cái gì? Chờ một chút.” Lãnh Hán Hùng đưa văn kiện cho Tiểu Lý nói: “Mau chóng tiến hành giám định bút ký, xác nhận xem có phải bút tích của người chết Thu Mặc Thanh hay không.”
Tiểu Lý nhận văn kiện, gật gật đầu: “Rõ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận