Vương Thi Ngữ đứng ở ngoài cửa phòng thẩm vấn mở to miệng thở phì phò, trong miệng mắng: “Anh là con gấu khờ!” Bỗng nhiên trong đầu cô ấy xuất hiện gương mặt bình tĩnh, lạnh nhạt của Thu Mặc Thanh.
Anh chưa từng đối diện với cô như vậy, vĩnh viễn đều là nho nhã lễ độ, lễ phép giống như người xa lạ.
Lòng có chút đau.
Vương Thi Ngữ lắc lắc đầu, hít sâu mấy cái đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.
Nhìn Nhan Tịch càng tiều tụy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ánh mắt dại ra, một bộ dáng muốn chết.
Vương Thi Ngữ đặt túi xách ở trên bàn, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Cô tội gì đâu, bộ dáng này của cô anh ấy sẽ rất đau lòng.”
Nhan Tịch hơi hơi nâng nâng đầu không nói gì.
Vương Thi Ngữ nhìn Nhan Tịch, nói lời thấm thía: “Nhan Tịch, nếu cô thật sự muốn tốt cho Mặc Thanh thì hãy nói hết tất cả những gì cô biết cho tôi.
Tôi cũng đang nỗ lực xin bảo lãnh hậu thẩm cho cô.
Tất cả những thứ này rất nhanh sẽ kết thúc.”
Cả một thời gian dài cũng không được đáp lại.
Mày Vương Thi Ngữ nhăn lại: “Cô tiếp tục không nói sẽ không giải quyết được việc này.
Mặc kệ cô giết người hay không tôi sẽ dùng hết nỗ lực của mình để giúp cô.
Nhưng tiền đề là cô phải tin tôi.
Cô phải nói cho chính mình là phải tồn tại, coi như là tồn tại thay Mặc Thanh.”
Nhan Tịch nhắm mắt lại, thở dài thật sâu một hơi nói: “Cô nói cho tôi chuyện về Mặc Thanh đi!”
“Cái gì?”
“Mấy năm nay Mặc Thanh trải qua như thế nào?”
“Tôi không biết!”
“Cô biết.
Xin cô!”
Vương Thi Ngữ nhìn ánh mắt cầu xin chờ đợi của Nhan Tịch tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra.
Cảm giác có thứ gì đó muốn rơi xuống, giơ tay xoa xoa khoé mắt, có chút suy sụp dựa vào trên lưng ghế.
Phòng thẩm vấn vô cùng an tĩnh chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của hai người.
Thật lâu sau Vương Thi Ngữ nhìn Nhan Tịch nói: “Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”
“5 năm trước, một cô gái gặp được một chàng trai.
Chàng trai đó không có vẻ ngoài tuấn lãng, lại có một đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt cứng rắn mang theo nồng đậm ưu thương không thể hoà tan được, hấp dẫn cô gái thật sâu, cô gái yêu như mê chàng trai này.
Cô gái lợi dụng tất cả các phương pháp đến tiếp cận chàng trai.
Mỗi một lần chàng trai chỉ cười nhạt, thân cận có độ, chưa bao giờ làm gì quá mức.
Cô gái lại tiếp cận người bên cạnh chàng trai, nhận được đáp án là chàng trai không có bạn gái, cũng không tìm bạn gái, không biết là có nguyên nhân gì.
Cô gái vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình tìm một thám tử tư, sự việc mới có manh mối.
Chàng trai yêu một cô gái khác, tuy cách xa nhau nhưng hai mà một, mỗi tuần chàng trai đều đến thành phố của cô gái kia, lén đi phía sau cô gái kia.
Nhìn cô ấy ra cửa, đi làm, tan tầm, về nhà.
Đứng ở góc đường nhìn cô ấy ăn cơm một mình, đi dạo phố một mình.
Đi theo cô gái ấy về nhà, đứng ở dưới đèn đường ngẩng đầu nhìn ánh sáng bên trong nhà cô gái ấy bật rồi tắt.
Suốt đêm rút từng điếu thuốc cũng không hút chỉ nhìn nhà cô gái ấy.
Tựa như câu chuyện cũ về hòn vọng phu.
Chàng trai luôn rời đi vào sáng sớm, ngồi xe quay về thành phố của chính mình.
Một ngày lại một ngày, một tháng rồi một tháng, một năm lại thêm một năm nữa.
Chàng trai bảo vệ tình yêu không được đáp lại như vậy, yên lặng làm bạn, mười mấy năm như một ngày.
Cô gái đã biết tất cả, khóc lớn một ngày.
Đau lòng không thôi chạy đến trước mặt chàng trai nói: Từ hôm nay trở đi, em sẽ cho anh tất cả hoặc càng nhiều tình yêu của em hơn, không hề giữ lại.
Chàng trai nhìn cô gái một cái, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: Anh không cần ai yêu, anh làm việc nên làm, là anh nợ cô ấy.
Nhưng mà cô gái đã quyết định, đây là người đàn ông tự mình muốn tìm, muốn yêu cả đời, cả đời đều đối tốt với anh ấy.
Cô gái biết chàng trai thích cuộc sống bình đạm, khiêm tốn.
Cho nên làm việc đều theo phương thức chàng trai thích mà tiến hành.
Ngoại trừ công việc cũng không đến công ty chàng trai tìm anh ấy.
Mỗi ngày đứng ở con đường chàng trai nhất định sẽ đi qua, đưa bữa sáng cho anh.
Cơm chiều có đôi khi sẽ mặt dày mày dạn đến nhà anh ấy làm cơm anh ấy thích.
Mỗi ngày gửi tin nhắn tuy biết anh sẽ không trả lời nhưng vẫn làm như vậy.
Mỗi tuần đều lén đi theo anh đến nhìn cô gái anh ấy thích.
Cô gái lặp lại việc chàng trai vẫn luôn kiên trì làm mười mấy năm, cái loại cảm giác cô độc trong đêm tối, nước mắt làm ẩm quần áo và gối, tình yêu nồng cháy rất lâu không có người đáp lại, dần dần cũng hiểu.
Cô gái không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu, chỉ không ngừng nói cho chính mình đây là lựa chọn của mình, tất cả đều đáng giá, có ý nghĩa.
Có một lần chàng trai biết cô gái mình thích bị ức hiếp.
Nhìn cô ấy đau lòng rời đi, đi đến trước mặt nam sinh ức hiếp cô ấy hung hăng đánh một trận.
Sau đó chạy ra tìm thấy cô gái, yên lặng đi theo phía sau.
Nhìn cô ấy ngồi xổm bên cạnh bồn hoa khóc như đứt từng khúc ruột gan, lại không thể tiến lên ôm cô ấy vào trong ngực.
Chàng trai chỉ có thể dùng sức đập cây ven đường như điên rồi cho đến khi huyết nhục mơ hồ, lệ rơi đầy mặt.
Buổi tối chàng trai ngồi ở ven đường uống lên từng chai từng chai rượu, cô gái đi theo sau anh vác anh đang bất tỉnh nhân sự đến khách sạn.
Nhưng mà chàng trai bắt lấy tay cô gái không buông, không ngừng gọi tên một cô gái khác, sau đó… lúc lăn lộn trên giường chàng trai vẫn không ngừng gọi tên cô ấy, người dưới thân anh ấy rơi lệ một đêm, gắt gao ôm chặt chàng trai, lại không biết nói gì.
Sáng sớm tỉnh lại chàng trai nhìn thấy một mảng vết máu trên giường ôm đầu khóc rống.
Không ngừng gõ đầu chính mình, sau đó quỳ trên mặt đất xin tha thứ.
Cô gái nhìn anh ấy đau lòng không thôi, biểu tình thống khổ nói: Đây là em tự nguyện, anh không cần tự trách rồi rời đi.
Sau khi về nhà cô gái khóc đến mức hít thở không thông.
Xảy ra việc đó anh ấy nghĩ đến mình rất có lỗi với cô gái mình thích nhiều năm đầu tiên, sau đó mới là thương tổn đối với chính mình.
Vì anh ấy làm nhiều như vậy, cắn răng kiên trì lâu như vậy, cô gái đến một chút thương hại của anh ấy cũng không chiếm được.
Cô gái rất đố kỵ với cô gái không làm bất cứ thứ gì mà dễ dàng đạt được trăm phần trăm hoặc tình yêu của anh ấy nhiều hơn.
Tất cả đều là tự tìm.
Nghĩ một tình yêu không có kết quả như vậy đã đến lúc nên từ bỏ, vết thương chồng chất trong lòng.
Ba ngày sau chàng trai tìm được cô gái, nói: Anh cưới em.
Cô gái nói, em không cần anh bố thí.
Vốn là em tự nguyện, anh không cần phụ trách.
Chàng trai nói, nhiều năm như vậy rồi anh cũng mệt mỏi, nên có một gia đình.
Lúc em xuất hiện vừa vặn tốt.
Cô gái nói, em không phải vật thay thế cho ai.
Em có tôn nghiêm của em.
Chàng trai trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Em là chính em, không phải người khác.
Từ đó về sau mỗi ngày chàng trai đều đón cô gái về nhà, cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố với cô.
Làm tất cả những việc bạn trai nên làm.
Ước mơ nhiều năm tha thiết lại có được dễ như trở bàn tay.
Cô gái hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, hưởng thụ hồi báo mà trả giá nhiều năm cô có được.
Thật ra trong lòng cô gái hiểu rõ: Không ai có thể thay thế địa vị của cô gái khác trong lòng anh ấy, vĩnh viễn sẽ không.
Nhưng hiện thực cho một viên đạn bọc đường làm cho cô gái lựa chọn lừa mình dối người.
Vì vậy cô gái và chàng trai chuẩn bị hôn lễ của bọn họ, thời khắc hạnh phúc mà cô ấy chờ đợi đã đến.
Nhưng mà cuối cùng cô gái chờ được một phong thư, một bức thư tuyệt bút đoạn tuyệt hạnh phúc cả đời.”
Bỗng nhiên Vương Thi Ngữ lấy một lá thư từ trong túi xách ra, hung hăng ném đến trước mặt Nhan Tịch.
Sau đó đứng dậy đưa lưng về phía Nhan Tịch.
Không nói lời nào, lòng đau đớn từng trận giống như muốn xé rách chính mình để chui ra ngoài..