Tịch Tiếng Ca Tiêu


Thi Ngữ:
Anh từng thề cuộc đời này sẽ không viết thư cho người khác.

Đây là hứa hẹn.

Nhưng hôm nay anh muốn viết một lá thư cho em, vợ của anh.
Nhiều năm như vậy em vẫn luôn biết người anh yêu nhất chính là Nhan Tịch, đến bây giờ vẫn vậy.

Thời gian mười hai năm, cuộc sống của anh chỉ có tình yêu và chuyện quan trọng là bảo vệ Nhan Tịch.

Mỗi ngày đều lặp lại những chuyện này, anh không cảm thấy cô đơn, buồn tẻ.

Cho đến sau khi gặp được em anh mới biết được, hoá ra cuộc sống còn có chuyện khác để làm.

Nhưng mà anh yêu Nhan Tịch trước lại phụ bạc cô ấy cho nên cuộc đời này anh chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu một mình cô ấy, dùng tất cả năng lực của anh để bồi thường cho cô ấy.

Cho dù anh biết phần tình yêu này của anh Nhan Tịch sẽ không chấp nhận, anh cũng muốn kiên trì làm như vậy.

Khi anh nói cho em anh sẽ vĩnh viễn yêu một mình Nhan Tịch, mặc kệ quá khứ, hiện tại hay là tương lai.

Em lại mỉm cười nói với anh, em hiểu nhưng không ngại, chỉ cần trong lòng anh có một góc nho nhỏ để lại cho em là được.

Anh rất đau lòng cũng rất tự trách.

Em là một người kiêu ngạo, lại cần một người đàn ông không thể cho em toàn bộ tình yêu, trở nên hèn mọn như thế.
Anh đã từng đọc một quyển sách, có một câu còn mới mẻ trong ký ức của anh: Cảm ơn trời xanh đã để tôi gặp được một mặt trời rực rỡ.

Em, Vương Thi Ngữ chính là mặt trời rực rỡ của anh.

Thời gian 5 năm, em đang làm lại những việc anh đã làm nhiều năm, dùng phương thức của anh đến yêu anh, bao dung anh.

Anh không phải một người lạnh nhạt, anh có thể cảm nhận sự ấm áp em trao, chân thành, yêu toàn tâm toàn ý.

Tình yêu của em đối mới em mà nói có lẽ là hèn mọn; đối với anh mà nói lại là sự vĩ đại.

Anh cũng muốn cảm ơn trời cao để cho anh gặp em trong cuộc đời hữu hạn, cảm nhận niềm vui và sự trưởng thành mà tình yêu mang đến.
Thi Ngữ, em là một cô gái tốt, xứng đáng với người tốt hơn đến yêu em.

Nếu anh không còn nữa xin em đừng oán hận bất cứ ai.

Anh rời đi là sự lựa chọn của chính anh.

Đối với em có lẽ là tàn khốc, lại là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Nếu phải thương tổn một người xin hãy tha thứ cho anh tàn nhẫn, lựa chọn em.

Bởi vì anh tin là em hiểu anh.
Thi Ngữ, vợ của anh, xin đừng vì anh mà khổ sở rơi lệ, nợ em không có gì báo đáp.
Thi Ngữ, xin hãy đứng ở trên mặt đất rộng lớn, cảm nhận sự ấm áp mặt trời mang đến cho em, cảm nhận tự do mà gió đem lại, xin hãy lên đường một lần nữa, tìm được người càng thích hợp với em hơn.

Em nhất định phải hạnh phúc hơn anh.
Vương Thi Ngữ, vợ của anh.

Gọi tên em một lần cuối cùng, thực xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh không từ mà biệt.
Tạm biệt!
Thu Mặc Thanh tuyệt bút.
Ngày 3 tháng 9 năm 2015.
Tịch mịch yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nước mắt rơi, nhỏ giọt vào tận trong lòng rốt cuộc cũng không làm nên gợn sóng.

Thời gian tích tắc trôi qua, hai người, hai loại tan nát cõi lòng, thời gian thật sự có thể chữa lành tất cả sao?
“Thực xin lỗi!”
Nhan Tịch dùng âm thanh thấp thấp hơi mang theo khàn khàn đánh vỡ yên lặng.
Vương Thi Ngữ xoay người, một tay đặt trên lưng ghế, chậm rãi nói: “Không, cô không phải xin lỗi tôi.

Người cô có lỗi nhất là Thu Mặc Thanh.

Một lá thư tuyệt bút đều là tình yêu và sự áy náy tràn đầy với cô.

Nhan Tịch, cô hỏi tôi mấy năm nay anh ấy đang làm gì, ngoại trừ yêu cô thì là tự trách, sống như một cái xác không hồn.

Thu Mặc Thanh, người đàn ông đáng thương lại bi ai vì để không liên lụy cô lại viết một thuyết minh tử vong để chứng minh sự trong sạch cho cô.

Nhan Tịch, anh ấy đưa hết tất cả sự dịu dàng thương tiếc cho cô, đến chết cũng không quên chứng minh cô vô tội.

Nhưng mà cô thì sao, tùy ý vứt bỏ những gì anh ấy trân quý nhất như rác rưởi.

Tôi không biết trước đó hai người đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà có chuyện gì có thể làm cô nhẫn tâm dùng mạng của Mặc Thanh đến lấp đầy? Nhan Tịch, Mặc Thanh đã chết, cô thật sự vui vẻ sao, cô vui vẻ sao? Cô nói với Mặc Thanh: “Kiếp này cây liền cành, ân ái đến đầu bạc” đi đâu rồi?”
Yên lặng…
Yên lặng…
Vương Thi Ngữ hít sâu một hơi kiên định mà hữu lực: “Mấy ngày này tôi có thể cảm nhận được Mặc Thanh ở bên cạnh.

Tôi hiểu sự lựa chọn của anh ấy, anh ấy dụng tâm lương khổ.

Cho nên tôi sẽ không hận tuy rằng tôi rất muốn để bản thân mình hận cô.

Tôi muốn thay Mặc Thanh làm những việc anh ấy chưa làm xong.

Nhan Tịch, mạng của cô không phải của cô, là của Thu Mặc Thanh, là cô nợ tôi.

Cô không có quyền được chết, cho dù kết cục như thế nào, tôi cũng sẽ kiên trì cùng cô đi đến cuối đường.”
Nói xong Vương Thi Ngữ nhanh chóng thu thập đồ đạc.

Xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Nhan Tịch nhìn bóng dáng quyết tuyệt khi cô ấy rời đi, nước mắt càng tùy ý chảy xuống thêm.

Rõ ràng kết cục không phải như thế, không phải cô muốn, làm sao lại biến thành ba người đều bị thương? Mặc Thanh, không phải anh sai, vì sao anh muốn gánh vác, tra tấn chính mình nhiều năm như vậy? Anh đi rồi, bảo em đối mặt với cô ấy, đối mặt với chính mình, đối mặt với mọi người như thế nào? Biện pháp giải quyết tốt nhất của chuyện này không phải là anh chết, mà là em.

Đây mới là kết quả em muốn, em chỉ muốn anh nhớ em cả đời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui