Tịch Tiếng Ca Tiêu


“Khi tôi cho rằng chính mình cũng có đủ bản lĩnh đứng ở trước mặt Mặc Thanh, Mặc Thanh lại nói cho tôi rằng anh ấy muốn kết hôn.

Người mà một tuần trước nói muốn chờ tôi về nhà bây giờ nói muốn kết hôn, cô dâu không phải tôi.

Tôi không khóc, tôi cười, cười lớn.

Cười vận mệnh vô thường, cười ông trời đối đãi bất công với tôi, cười tôi si tâm vọng tưởng.”
“Thời gian trước kia, tôi luôn cho rằng chỉ cần tôi làm gì cũng đuổi theo sự “sớm” kia nhất định sẽ có kết quả tốt, vận khí tốt.

Tôi dậy sớm trong chốc lát có thể ăn một bữa sáng phong phú mỹ vị; tôi ngủ sớm trong chốc lát có thể có tinh thần càng tốt đón ngày mai; tôi đến công ty sớm hơn trong chốc lát không những có thể lấy nhiều tiền hơn mà còn có thể cùng đồng nghiệp làm nhiều việc, có nhân duyên tốt.

Tôi không bao lâu đã quen Mặc Thanh, tôi cho rằng trời cao thương hại mình, đây là lương duyên trời cho, chúng tôi sẽ giữ sơ tâm vĩnh viễn ở bên nhau.

Chúng tôi sau này lại chia lìa rồi tương ngộ, khắc khẩu, thương tổn.

Tôi phát hiện sự kiên trì từ trước tới nay là sai lầm.

Tôi sai rồi.”
“Khi tôi sinh bệnh khó chịu, anh ấy vừa vặn xuất hiện chăm sóc đuổi đi ốm đau; khi tôi thương tâm khổ sở, anh ấy vừa vặn xuất hiện làm bạn bên cạnh tôi; khi tôi do dự, anh ấy vừa vặn xuất hiện giải toả vấn đề tôi nghi hoặc.

Khi tôi trải qua mơ mơ hồ hồ, dần dần thành thục ổn định, muốn có một gia đình, anh ấy vừa vặn xuất hiện giải mộng cho tôi.

Không phải sớm, không phải muộn mà là vừa đúng.


Lúc tôi cần, anh ấy đều ở bên cạnh tôi.”
“Nhưng mà tôi hận.

Vì sao “anh ấy” kia không phải của tôi, vì sao tín nhiệm nhiều năm qua tôi chống đỡ đều bị bẻ gãy, vì sao nỗ lực nhiều năm của tôi thành hư không.

Yêu và hận, cười và khóc, tất cả những mâu thuẫn tương đối tràn ngập trong cơ thể của tôi, trong não, tôi có chút nổi điên, tinh thần hỏng trong nháy mắt.

Nhưng mà tôi còn tỉnh táo lại, lý trí bình tĩnh một chút, tôi cuối cùng cũng quyết định, có một ý nghĩ không gì sánh kịp.”
“Là cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên sau 12 năm với Mặc Thanh.

Không hàn huyên, không ôm ấp, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

Thời gian để lại trên người mỗi chúng tôi không ít ấn ký, Mặc Thanh đen đi, góc cạnh càng rõ ràng nhưng mà nụ cười từ trước đến nay không thay đổi.

Chúng tôi ăn cơm, chúng tôi nói chuyện với nhau, bây giờ nhớ đến giống như cảnh tượng Chân Hoàn độc chết Thập Thất Gia trong TV.

Người tính không bằng trời tính, khi tôi ôm chặt lấy Thu Mặc Thanh miệng phun máu tươi, Mặc Thanh lại cười nói với tôi một câu: Cái ôm này anh đợi mười mấy năm, bây giờ luyến tiếc buông tay; anh ấy nói: Thật xin lỗi, lời nói vui đùa năm đó làm em khổ nhiều năm như vậy; anh ấy nói: Em là người cả đời này anh yêu nhất, xin hãy sống thật tốt.

Trả giá cho sai lầm chỉ cần một mình anh trả là được.”
“Mặc Thanh chưa nghe thấy câu trả lời của tôi thì đã ngủ mất trong lồng ngực của tôi, mang theo mỉm cười và thoải mái rời đi.

Thật ra tôi muốn nói với Mặc Thanh: Em cũng chờ đợi ngày đêm, chờ anh ấm áp ôm em làm lòng em yên bình; mấy năm nay, nhớ anh nghĩ về anh, ngày tháng từ trước đến nay đều không khổ; anh không sai, người sai là em, là em!”
Nói xong tất cả Nhan Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt sớm đã ướt nhẹp hai má, trên bàn cũng là một vệt nước lớn.

Giống như dùng tất cả sức lực, Nhan Tịch nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, không còn động tác gì khác.
Mạnh Thần nhìn Nhan Tịch chằm chằm một lúc lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Các loại tư vị đau lòng, cảm động, ưu thương v.v chứa đầy trong lòng, nhanh chóng nghiền nát tất cả, Mạnh Thần đã nếm được một sự cay đắng nói không nên lời.

Mạnh Thần nhẹ giọng hỏi: “Nhan Tịch, tội gì đâu?”
“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì?”
Mạnh Thần mở mắt ra đột nhiên hỏi một câu: “Nhan Tịch, đã bao lâu cô không gặp anh mình?”
Nhan Tịch đột nhiên ngồi dậy nhìn Mạnh Thần.
“Nhan Tịch, anh trai cô sắp về nước.

Ba năm cô không muốn thấy cậu ấy sao? Anh cô đã rất không dễ dàng, cô xác định muốn cho cậu ấy một đả kích trí mạng sao?”
“…”
“Nhan Tịch, nhiều người thương cô như vậy đều đang nỗ lực bôn ba vì cô, chờ đợi cô trở về một lần nữa.

Cô cũng nên phụ trách vì bọn họ.”
“…”

“Nhan Tịch, con người sống một đời luôn có thua thiệt, trong sinh mệnh có một trọng lượng không thể thừa nhận.

Dùng phương pháp mà khả năng của chính mình cho phép tiến hành bồi thường chứ không phải vì để mình yên tâm thoải mái mà là để linh hồn được gột rửa, làm chính mình sống thuần túy hơn, càng có ý nghĩa hơn.

Sinh mệnh là lựa chọn, có việc không phải chỉ có một đáp án.”
“Thầy Mạnh, anh nói quá cao thâm.

Tôi chỉ là một tục nhân, sống ở thế tục.

Cho nên tôi chỉ có thể dùng phương pháp của tục nhân để giải quyết vấn đề.

Còn về… anh tôi, cha mẹ tôi, người yêu tôi cuối cùng sẽ hiểu.

Ai cũng không có khả năng đi cùng ai đến cuối đường.

Mỗi người đều có đường tự mình phải đi.”
“Nhan Tịch, Thu Mặc Thanh làm rất nhiều việc vì cô, cô thật sự hiểu cậu ấy dụng tâm lương khổ?”
“Tôi hình như chưa từng thật sự hiểu Mặc Thanh.

Mùa đông rét lạnh xếp hàng hai giờ gọi điện thoại cho tôi năm phút; trong mỗi đêm khuya đứng ở dưới tầng nhà tôi, cô độc đứng chờ ánh nắng ban mai đến; vì tôi thủ thân như ngọc, yên lặng chấp nhận cô tịch và thống khổ nhiều năm.

Mà tôi vĩnh viễn chỉ sống trong thế giới nhỏ hẹp của chính mình.

Tôi cho rằng chính mình là hai bàn tay trắng, thật ra Mặc Thanh đã đưa đồ vật quý giá nhất cho tôi.

Đáng tiếc tôi lại đánh mất nó.”
“Thầy Mạnh, anh biết không? Tựa như trong thơ có viết “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.

Ta ly quân thiên nhai, quân cách ta góc biển.” Tôi và Mặc Thanh vẫn luôn bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ không chỉ là một đoạn thời gian còn có bỏ lỡ cả đời.”
“Lời hứa đã từng ưng thuận tựa như gông xiềng trên sinh mệnh, vây khốn bước chân, bồi thường tính mạng.


Người trong chuyện cũ cuối cùng cũng có lúc sáng tỏ cho linh hồn thống khổ, sinh thế luân hồi.

Thầy Mạnh, đó không phải nhân sinh mà tôi hứa tặng cho Mặc Thanh.

Không phải… tôi không muốn để Mặc Thanh làm tù nhân của tình yêu! Không muốn…”

“Vậy…”
“Thầy Mạnh, tôi mệt rồi.

Hôm nay đến đây thôi!” Nhan Tịch đánh gãy lời nói của Mạnh Thần, đứng lên đi ra ngoài.

Vừa đi được hai bước lại xoay người nói với Mạnh Thần: “Thầy Mạnh, xin hãy nói với anh trai tôi: Đời này có thể làm em gái anh ấy, tôi rất vui vẻ.

Lòng em gái đã mất muốn đi tìm bề.

Xin hãy chăm sóc cha mẹ nhiều hơn.

Xong việc thì về nhà sớm chút.”
Trong nụ cười mang theo nước mắt: “Một sân khấu kịch hoa lệ cuối cùng cũng phải hạ màn.

Tôi cũng muốn chào bế mạc rời đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận