Đứng ở cửa phòng pháp y Nhan Tuấn nâng cánh tay lên lại buông xuống, anh ấy thật sự không có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra.
Anh ấy cảm thấy tất cả mọi thứ này đều không chân thật giống như còn trong mơ.
Nhan Tịch vẫn còn sống, thật sự còn sống, chỉ cần anh ấy không đẩy cánh cửa đó ra.
Mạng Thần đứng ở một bên nhìn vẻ mặt thống khổ của Nhan Tuấn trong lòng càng thêm khổ sở.
Mạnh Thần nắm lấy tay Nhan Tuấn nói: “Nhan Tuấn, hay là… chúng ta vào đi thôi!”
Nhan Tuấn lấy lại bình tĩnh duỗi tay đẩy cửa phòng pháp y đi vào.
Nhan Tịch yên tĩnh nằm trên giường giải phẫu, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn kỹ sẽ phát hiện còn mang theo một chút mỉm cười.
Nhan Tuấn nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt, run rẩy nói: “Tôi muốn đơn độc ngồi với Tiểu Tịch trong chốc lát.”
Lãnh Hán Hùng nhìn thoáng qua pháp y, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Mạnh Thần nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đứng ở cửa cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.
Nhan Tuấn đã quen nhìn nhiều trường hợp sinh tử, trước nay đều là bình tĩnh khắc chế không có biểu tình gì.
Nhưng lúc này hai chân giống như rót chì làm sao cũng không bước chân được.
Đứng ở ngoài mấy mét nhìn Nhan Tịch, đứa em gái mình yêu thương nhất giống như công chúa ngủ say nằm trên đài lạnh băng.
Tim đau như bị dao cắt, so với việc vỏ đạn xuyên qua ngực còn đau hơn mấy vạn lần.
“Tiểu Tịch, anh đã về rồi.” Nhan Tuấn đi bước một đến trước mặt Nhan Tịch, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan cô.
Nhan Tịch được rửa rất sạch sẽ, không còn vết máu nào, trên đầu lưỡi còn có một vết thương thật sâu.”
Đây là em gái ôm anh khóc không có anh đi sao? Là em gái biết rõ anh không nhìn thấy tin nhắn như vẫn nhắn tin hỏi thăm anh sao? Là em gái vĩnh viễn đưa đồ ngon cho anh một phần sao? Là em gái từ nhỏ thích khóc thích dính anh hay sao?
“Không, không phải.” Nhan Tuấn lẩm bẩm nói: “Em gái anh gặp chuyện chưa bao giờ trốn tránh, em gái anh ngoan ngoãn nghe lời, em gái anh sẽ không tàn nhẫn như vậy…” Nhan Tuấn nhắm chặt hai mắt, nước mắt lại không rơi xuống.
Lòng đau như vậy lại không khóc được.
Mười phút sau Nhan Tuấn mở cửa phòng đi ra.
Mạnh Thần nhìn trên mặt Nhan Tuấn không có nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhan Tuấn nghẹn ngào nói: “Mạnh Thần, tôi còn có chuyện muốn làm.
Nơi này phiền anh rồi.
Phía cha mẹ tôi…”
Mạnh Thần nói: “Cậu yên tâm, Nhan Tuấn.
Giao cho ta đi!”
“Cảm ơn, ngày mai tôi sẽ trở lại.”
Nhan Tuấn nói xong thì đi đến trước mặt Lãnh Hán Hùng nói: “Khi nào tôi có thể lãnh thi thể của em gái về nhà?”
“Sẽ nhanh thôi.”
Nhan Tuấn nhấc chân đi ra ngoài.
Lãnh Hán Hùng vẫn luôn nhìn bóng dáng cao lớn của Nhan Tuấn càng lúc càng xa, quay đầu lại hỏi Mạnh Thần một câu: “Cậu ta làm gì vậy?”
“Người trong quân đội.”
Trong văn phòng Lãnh Hán Hùng, Lãnh Hán Hùng và Mạnh Thần mỗi người ngồi một góc không nói gì.
Một lúc lâu Mạnh Thần hỏi Lãnh Hán Hùng: “Anh sớm biết rằng tôi có quan hệ với nhà họ Nhan đi?”
Lãnh Hán Hùng rút hai điếu thuốc nói: “Vừa mới biết, có hoài nghi mà thôi.”
Mạnh Thần nói: “Tôi và Nhan Tuấn là bạn học.
Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Tịch cô ấy còn nhỏ.
Cô ấy mập mạp trên người mặc quần áo rộng thùng thình, cái bụng cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng mà cô ấy không thèm để ý, rất vui vẻ cười với tôi, lúc cười hai mắt đều híp lại.
Lúc ấy tôi vô cùng ghét bỏ cô ấy, Nhan Tuấn còn đánh tôi một trận nói đây là báu vật của nhà bọn họ, không được ức hiếp cô ấy.
Sau đó tôi chuyển trường đến nơi khác.
Từ sau đó tôi không gặp lại Nhan Tịch.”
“Lúc tôi ở nước Mỹ lại gặp lại Nhan Tuấn.
Lúc ấy bởi vì Nhan Tuấn có nhiệm vụ nên chúng tôi không nói chuyện nhiều mà chỉ lưu số điện thoại.
Sau đó Nhan Tuấn muốn giới thiệu em gái cậu ấy cho tôi, đó là lần thứ hai tôi nhìn thấy Nhan Tịch, chỉ là một bức ảnh.
Nhan Tịch trong ảnh mặc một chiếc váy trắng, chưa make up, nhàn nhạt mỉm cười.
Lúc ấy Nhan Tuấn đắc ý, lải nhải những chuyện của em gái cậu ấy.
Nhưng còn chưa kịp liên hệ tôi đã nhận được điện thoại của Nhan Tuấn nói Nhan Tịch đã xảy ra chuyện.”
Lãnh Hán Hùng dập thuốc dùng ngón tay bắn ra, vững vàng lọt vào gạt tàn thuốc: “Tôi nghi ngờ cậu là bởi vì cậu quá chuyên chú với vụ án này, quá để bụng, đây không phải phong cách của cậu.”
“Đúng vậy, lún vào quá nhiều cho nên tôi bại bởi Nhan Tịch không cứu được cô ấy, còn mất đi tính mạng.
Nhan Tuấn tín nhiệm tôi như thế, tôi lại… Tôi luôn tự tin cho là đúng, thật ra tôi rất thất bại.
Thẩm Kiến Quân năm đó, Nhan Tịch bây giờ…”
“Mạnh Thần, chúng ta là người, không phải thần.
Chúng ta đã dùng hết sự cố gắng lớn nhất làm tốt việc này, nhưng có rất nhiều việc không ở trong sự khống chế của chúng ta.”
“Tận lực chưa chắc đã tận tâm.
Thật ra có thể làm tốt hơn.”
Lãnh Hán Hùng duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mạnh Thần, không trả lời.
Mạnh Thần không biết về đến nhà như thế nào, không bật đèn.
Ngồi trên thảm há miệng uống một chai bia.
Nhớ đến Nhan Tịch, Nhan Tuấn, còn có cha mẹ nhà họ Nhan khóc đến ngất xỉu.
Sự việc cứ hạ màn như vậy, hấp tấp lại ở bên trong dự kiến.
Mạnh Thần mở điện thoại ra nhìn thấy Nhan Tịch có một tin tức cập nhật mới:
Mặc Thanh, nếu có kiếp sau xin anh đừng gặp em.
Để em nhận hết sự khổ sở của mười tám tầng địa ngục đến chuộc tội trạng của kiếp này; tiêu chấp niệm của em, trừ ma lòng em.
Khẩn cầu trời xanh thương hại cho anh cuộc đời phồn hoa vui vẻ ở kiếp sau.
Nguyện anh: Ấm áp như trước, sáng như sao trời.
Mặc thanh, sinh nhật vui vẻ!
Ký tên của Nhan Tịch vẫn như cũ là “Kiếp này cây liền cành, ân ái đến bạc đầu.
Nguyện quân đừng quên ngô, kiếp sau lại tục tình.”
Mạnh Thần che mặt mà khóc..