Tịch Tiếng Ca Tiêu


Vương Thi Ngữ đi ra từ phòng họp, thấy Lãnh Hán Hùng đứng ở cuối hành lang hút thuốc.

Đi lên trước, hỏi: “Xin hỏi khi nào tôi có thể gặp đương sự của mình?”
“Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
“Vậy thì cảm ơn anh trước.”
Vừa đi được hai bước, Vương Thi Ngữ dừng chân lại nói với ngoài cửa sổ: “Lãnh Đội, tôi có một nhắc nhở thiện ý cho anh: Có nhiều thời gian thì đi điều tra vụ án của bản thân đi.

Không cần lãng phí thời gian trên một người không liên quan gì với vụ án.

Xử sai vụ án sẽ ảnh hưởng đến uy danh anh nhiều năm mới tạo lên được! Tôi cũng không muốn gặp anh ở một đồn công an vô danh nào đó!”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.

Có hữu dụng với vụ án hay không tôi tự có phán đoán.” Lãnh Hán Hùng nhìn thoáng qua Vương Thi Ngữ: “Còn nữa, danh với lợi từ trước đến nay tôi đều không để vào mắt.”
“Vậy thì coi lời nói của tôi vừa rồi là vô nghĩa đi.


Tạm biệt, Lãnh Đội.

Chúc anh may mắn!”
Lãnh Hán Hùng nhìn bóng dáng Vương Thi Ngữ rời đi, thướt tha nhiều vẻ, như mộng như ảo.

Bỗng nhiên cảm thấy vụ án đầu độc đơn giản này càng ngày càng trở nên không đơn giản.

Chân tướng bị bọc một tầng lụa mỏng, nhìn như trong suốt, lại mơ hồ không rõ.

Những người khác nhau đi vào, Lãnh Hán Hùng muốn đích thân vạch trần từng lớp lụa mỏng bao trùm.

Anh ta chờ mong kết quả trung thẩm, kết cục xuất sắc trong tương lai.

Dập điếu thuốc, xoay người kiên định bước đi, đi về phía văn phòng cục trưởng.
Lãnh Hán Hùng ngồi trên sô pha rót một chén nước, uống một hơi cạn sạch.
Cục trưởng Lưu bỏ văn kiện trong tay xuống, nói: “Vụ án tiến triển như thế nào rồi?”
“Vừa rồi luật sư của nghi phạm Nhan Tịch đã đến.

Là một người phụ nữ rất lợi hại.

Cục trưởng, em cảm thấy vụ án này càng ngày càng thú vị.”
“Ồ, vậy sao? Được! Tôi chờ mong tên nhóc nhà cậu cho tôi sự kinh hỉ lớn hơn, mà không phải là kinh hách.

Đúng rồi, Mạnh Thần có liên hệ với cậu không?”
Lãnh Hán Hùng lại châm một điếu thuốc, yên lặng hút hai lần: “Cậu ta đã gửi tin nhắn cho em, nói sáng mai muốn gặp nghi phạm.”
“Ừm.

Vậy cậu nhanh chóng sắp xếp cho tốt.


Hán Hùng, cậu… còn giận Mạnh Thần sao?”
Sau khi trầm mặc thật lâu.
Lãnh Hán Hùng nhìn hai ngón tay cầm điếu thuốc, đám khói nhè nhẹ nhanh chóng bị thiêu đốt dâng lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, khói bụi nhẹ nhàng bay múa rơi xuống đất.

Lãnh Hán Hùng chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện trong chớp mắt, Kiến Văn cũng đã hy sinh hai năm rồi.”
“Đúng vậy, nhanh quá.” Cục trưởng nhận chén nước ngồi bên cạnh Lãnh Hán Hùng, nói: “Hán Hùng, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, buông đi thôi! Tuy kết quả của sự việc không phải thứ chúng ta muốn nhìn thấy.

Nhưng mà đã xảy ra rồi.

Kiến Văn là anh hùng, sẽ vĩnh viễn sống trong lòng chúng ta.

Chuyện kia thì mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm.

Cái này cũng không nên để một mình Mạnh Thần gánh tội được.”
“Thầy, đôi khi em nhớ đến Kiến Văn, trong lòng… khổ sở, cậu ấy mới 22 tuổi! Anh hùng, nói thì thật dễ nghe.

Có mấy người nguyện ý làm anh hùng, ai sẽ được người khác vĩnh viễn nhớ cả đời?… Nếu mà nói em oán Mạnh Thần, không bằng nói em hận chính bản thân mình.

Cậu ấy vì em mà chết!” Nói xong, Lãnh Hán Hùng dùng tay lau mặt, xoay đầu đi hướng khác.

“Cậu đừng quá tự trách” cục trưởng vỗ vỗ bả vai của Lãnh Hán Hùng: “Buông đi thôi, thay Kiến Văn sống thật tốt!”
Lãnh Hán Hùng dập tắt điếu thuốc trong tay: “Em không sao đâu thầy.

Buổi gặp mặt ngày mai, em sẽ sắp xếp thật tốt.”
Vừa mới đứng dậy, cục trưởng gọi tên anh ta một tiếng, nghiêm túc trang trọng nói: “Lãnh Hán Hùng, tôi không cần cậu làm anh hùng gì, nhưng tôi muốn cậu sống như một người anh hùng.

Giống bộ dáng của đàn ông!” Lãnh Hán Hùng đứng thẳng, trịnh trọng gật gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
Có nút thắt trong lòng cần chính mình tự bước qua.

Không có người nào có thể giải thoát giúp bạn.

Chỉ có chính mình mới có thể cứu rỗi chính mình.

Nếu không phần “nợ cảm tình” lắng đọng lại này sẽ kéo bạn xuống địa ngục, tự nhả kén để trói mình, hoạ tâm vì lao*.
(*: Ý nói tự vẽ một vòng tròn giam mình lại).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận