9 giờ, Mạnh Thần xuất hiện đúng giờ ở toà nhà của cục Công An.
Anh ấy xuất hiện mang sắc thái không giống nhau đến văn phòng nghiêm túc áp lực.
Mọi người ngẩng đầu nhìn người đàn ông có diện mạo tuấn mỹ này.
Hôm nay Mạnh Thần mặc một cái áo màu xám nhạt lông dê, quần màu vàng nhạt.
Làm do làn da của anh ấy càng thêm trắng, dáng người cũng càng thon dài hơn.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng thì đi đến văn phòng của Lãnh Hán Hùng.
Gõ gõ cửa anh ấy lập tức đi vào ngồi trên sô pha.
Lãnh Hán Hùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cũng không ngừng tay lại mà tiếp tục làm việc.
Năm phút sau, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Mạnh Thần thì nói một câu: “Đi thôi!” Dọc theo đường đi hai người cũng không nói gì.
Khi đến cửa phòng thẩm vấn, Mạnh Thần đưa ra một yêu cầu: “Lãnh Đội, có thể để tôi ở đây một mình hay không?” Lãnh Hán Hùng nhìn Mạnh Thần, lại nhìn về phía phòng thẩm vấn, gật gật đầu: “Được.
Cậu có việc gì thì ấn chuông dưới bàn.” Mạnh Thần gật đầu một cái nói: “Cảm ơn” rồi đẩy cửa đi vào.
Mạnh Thần đứng ở cửa, cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Nhan Tịch, hơi hơi mỉm cười.
Lập tức đi đến trước bàn móc khăn tay ra từ trong túi, nghiêm túc chà lau ghế dựa và lưng ghế, đặt quần áo đặt trên lưng ghế; lại lau bàn một lần, túi xách đặt ở một góc.
Sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống đối diện với Nhan Tịch.
Trong nháy mắt vừa rồi, Nhan Tịch dường như lại thấy thiếu niên Mặc Thanh, vào mỗi sáng sớm, cầm giẻ lau chà lau sửa sang lại bàn học hỗn loạn của cô.
Mặt trời vừa mới mọc lên chiếu vào trên người Mặc Thanh rực rỡ lấp lánh.
Hình ảnh duy mỹ kia đột nhiên tái hiện rất chân thật, lòng Nhan Tịch co rút đau đớn.
Lãnh Hán Hùng ở ngoài cửa sổ thấy một màn như vậy cũng không nói gì.
Biểu tình lại là sự khinh bỉ.
“Cô khóc rồi.” Mạnh Thần nhẹ nhàng nói.
Nhan Tịch vội vàng dùng tay xoa xoa đôi mắt, lắc lắc đầu.
Mạnh Thần nhìn người trước mắt, so sánh với ảnh chụp thì người thật càng có thêm chút nhu nhược động lòng người.
Một lát sau trên mặt đã không có biểu tình gì, trong ánh mắt là sự ảm đạm, ẩn ẩn hàm chứa một tia tuyệt vọng.
Giống như sự thương tâm, khổ sở vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Mạnh Thần ho nhẹ hai tiếng rồi nói tiếp: “Tôi là thầy giáo tâm lý học – Mạnh Thần.
Lý do chủ yếu đến đây hôm nay là vụ án của cô, muốn tâm sự với cô.”
Nhan Tịch cúi đầu, không đáp lại.
“Cô có thể tự giới thiệu một chút không?”
Nhan Tịch không trả lời.
“Vừa rồi vì sao cô lại khóc, có thể nói cho tôi biết lý do không?”
Nhan Tịch vẫn thờ ơ như cũ.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, anh ấy không nói cô cũng không nói.
Nhan Tịch cảm nhận được ánh mắt anh nhìn đến, là ấm áp và quan tâm mà không phải xem xét.
Nhan Tịch ngẩng đầu: “Thầy Mạnh, tôi từng nghe thầy giảng, từng xem sách thầy viết, cũng biết sở trường của thầy.
Nhưng mà vô dụng đối với tôi.
Mặc Thanh là do tôi giết, mời thầy trở về đi!”
Lãnh Hán Hùng ngoài cửa sổ quay đầu nhìn Tiểu Lý: “Làm sao trên tư liệu không được nhắc đến?” Tiểu Lý gãi gãi đầu.
“Bây giờ đi tra tiếp, chỉ cần có quan hệ với vụ án này thì tìm ra hết cho tôi.
Bắt đầu từ khi đi học!”
“Rõ!”
“Cô có hứng thú với tâm lý học, từng học qua?”
“Có biết một ít.”
“Vậy tốt, hôm nay chúng ta không nói về vụ án.
Chúng ta cùng nhau thảo luận tâm lý học.”
…
“Tôi dạy tâm lý học tội phạm là chính, cũng kiêm luôn tâm lý học lâm sàng.
Cô tương đối có hứng thú với môn học nào hơn?”
…
“Cô tên là gì?”
“Nhan Tịch.”
“Ừm.
Vậy cô sinh vào buổi tối, đúng không?”
“Ừm, hoàng hôn lúc mặt trời lặn.”
“Cô làm tôi nhớ đến một loại thực văn tên là hoa súng trắng.
Từng nghe nói chưa?”
Lòng Nhan Tịch lại bắt đầu bị đau đớn đánh úp lại, trên mặt vẫn là biểu tình bình tĩnh: “Tôi thích cỏ huyên* hơn.”
(*: Người xưa cho rằng ăn cỏ huyên là có thể quên hết muộn phiền và giúp sinh con trai, vì vậy cỏ huyên được coi là vật cát tường, còn được gọi là cỏ vong ưu)
Cỏ huyên
Mạnh Thần cười mà không nói, dựa lưng vào ghế nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch rũ mí mắt xuống không lên tiếng.
Bỗng nhiên Mạnh Thần đột nhiên nghiêng người về trước bàn chỉ cách Nhan Tịch mấy cm, nhìn đôi mắt của Nhan Tịch chằm chằm: “Cô sợ tôi, cô hổ thẹn?”
Nhan Tịch cả kinh, tay đặt ở trên bàn đột nhiên nắm chặt rồi lại buông ra, chậm rãi đặt lên trên đùi.
Thân mình dịch về phía sau, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu sang một bên, nói: “Không sợ.
Có gì đáng sợ đâu?”
Mạnh Thần lại quay trở về tư thế vừa rồi, cười nói: “Nói dối, biểu tình của cô đã bán đứng cô.”
“…”
“Thứ nhất, cô không dám nhìn thẳng mắt tôi; thứ hai, vừa rồi tôi động vào tay cô một chút rất lạnh; thứ ba, đôi tay cô bây giờ nắm chặt, không ngừng vuốt ve.”
Nhan Tịch chậm rãi ngồi thẳng người, âm thanh có chút run rẩy: “Tôi thừa nhận, nhìn thấy anh tôi khẩn trương.
Nhưng không phải sợ.”
Mạnh Thần nhìn thẳng Nhan Tịch, nói: “Lúc vừa nãy tôi nhắc đến hoa súng trắng, lông mày cô nhướng lên, lỗ mũi mở to, tay không tự chủ vén tóc; hoa súng trắng tượng trưng cho trắng thuần thánh khiết, động tác của cô cho thấy cô áy náy, sợ hãi.
Khi cô nói đến cỏ vong ưu, đôi mắt không tự chủ mà nhìn phía dưới bên trái, cô đang nhớ lại việc từng vui vẻ.
Dùng cách này để quên đi thống khổ.”
Nhan Tịch lại cúi đầu lần nữa, nước mắt chảy xuống theo gương mặt.
Buổi tối ngày hôm đó anh nằm trong lồng ngực cô, nói: cô thời thiếu niên giống như một gốc cây bạch liên, thanh nhã tố mỹ; cô bây giờ giống như một bông hoa mạn đà la, yêu diễm, độc tính tràn ngập.
Cũng mặc kệ cô là cái gì, biến thành dạng gì, cũng là người anh yêu.
Người anh yêu bị độc tính của hoa mạn đà la ăn mòn lục phủ ngũ tạng, cuối cùng độc chết anh, vẫn cảm thấy thoả mãn như cũ.
Cô đã từng trắng như tờ giấy sớm đã bị che kín bằng màu mực đen.
Một tờ khăn giấy được đưa đến, Nhan Tịch không nhận.
Để nước mắt tùy ý chảy.
Mạnh Thần đi đến bên cạnh Nhan Tịch, đặt giấy vào trong tay của Nhan Tịch, nhẹ giọng nói: Khóc đi, khóc ra là thoải mái.
“Vì sao… vì sao không phải tôi?” Nhan Tịch thấp giọng tự lẩm bẩm..