Lãnh Hán Hùng đứng ở trước bảng trắng, viết tên của Nhan Tịch xuống, mũi tên chỉ về phía người chết.
Ở giữa đánh một dấu chấm hỏi; anh ta lại vẽ thêm một đường, viết lên tên của Vương Thi Ngữ, ở bên cạnh viết một dấu chấm hỏi thật đậm.
Lãnh Hán Hùng quay đầu, hỏi: “Tiểu Lý, đã thu thập hết tư liệu chưa?”
Tiểu Lý gật gật đầu: “Vâng, tư liệu bổ sung đang trong quá trình thu thập, trong chốc lát sẽ được đưa đến.”
Lãnh Hán Hùng nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng nói: “Bây giờ vào họp!” Dùng ngón tay chỉ vào màn hình lớn: “Buổi sáng ngày 5 tháng 9, chúng tôi nhận được báo án của cha mẹ người chết Thu Mặc Thanh, nói người chết mất tích, đã rất lâu không liên hệ được; đêm ngày 5 tháng 9 thì 110* nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, nói tiểu khu Hoa Viên của thành phố Kỳ Xuyên xảy ra một vụ án mưu sát, người gây án là Nhan Tịch; cũng có quan hệ với người mất tích này.
Đi điều tra suốt đêm đã xác nhận địa chỉ cụ thể của nghi phạm Nhan Tịch, sau 12h trưa ngày 6 tháng 9 đã bắt nghi phạm về quy án.
Ở hiện trường phát hiện người mất tích Thu Mặc Thanh và xác nhận đã chết lâu ngày.”
(*: Số điện thoại báo công an của Trung Quốc = 113 của Việt Nam)
“Tiểu Lý, hội báo tình huống điều tra một chút.”
Tiểu Lý đứng lên, nói: “Người chết là Thu Mặc Thanh, nam, dân tộc Hán, sinh ngày 13 tháng 9 năm 1984, quê quán là người trấn XX thành phố Kỳ Xuyên.
Từng ở trong quân đội ở Lan Châu làm binh, là tay súng bắn tỉa; năm 2008 sau khi chuyển nghề được phân phối đến cục Công An của nguyên quán, chưa đến báo danh.
Sau đầu năm 2009 đi vào thành phố Kỳ Xuyên làm hạng mục công trình cho đến nay.”
“Nghi phạm tên Nhan Tịch, nữ, dân tộc Hán, sinh ngày 7 tháng 7 năm 1985, quê quán là người trấn XX thành phố Kỳ Xuyên.
Tháng 6 năm 2008 tốt nghiệp Học viện Thanh niên Kinh Hải, cùng năm nhậm chức ở một công ty nước ngoài tại Bắc Kinh; năm 2010 quay về Hồng Kông mới, cũng nhậm chức văn thư ở công ty truyền thông Mặc Văn đến đầu tháng 5 năm nay.
Đầu tháng 8 năm nay quay về thành phố Kỳ Xuyên.”
“Dựa theo sự thăm hỏi mấy ngày nay, đồng nghiệp của người chết Thu Mặc Thanh đã phản ánh, nhân duyên của Thu Mặc Thanh không tồi, làm người lương thiện.
Trong sinh hoạt vẫn tương đối có quy luật, rất ít xã giao.
Ngoài ra, chúng tôi cũng đã thăm hỏi bạn bè thân thích và cha mẹ của Thu Mặc Thanh đều nói cậu ấy độc thân từ trước đến nay, chưa từng có bạn gái.”
“Tình huống của Nhan Tịch không khác gì mấy so với người chết.
Đồng nghiệp và bạn bè phản ánh con người cô ấy tương đối thiện lương, đơn thuần.
Cuộc sống sinh hoạt đơn giản, từng có mấy người bạn giới thiệu bạn trai nhưng đều không kết giao sâu hơn.
Đến nay đều không có bạn trai chính thức.”
“Điều tra trước mắt thể hiện, giao thoa của người chết và nghi phạm là từng học cùng trường THPT: Trường Trung học Thành phố Kỳ Xuyên 2; từ lịch sự trò chuyện của bọn họ chỉ nhìn theo một cách đơn tuần, lượng điện thoại và tin nhắn không nhiều lắm.
Bình quân một hai tháng sẽ gọi một cuộc, thường chỉ trong vòng năm phút.
Nhưng người chết thường hay tới lui ở thành phố của nghi phạm, bình quân mỗi tuần đều sẽ đến một lần.”
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, một vị cảnh sát tiến vào đưa cho Tiểu Lý một phần tư liệu.
Tiểu Lý nhìn về phía Lãnh Hán Hùng, vừa lật tư liệu vừa nói: “Lãnh Đội, trong lúc Nhan Tịch học Đại học không học chuyên ngành liên quan đến tâm lý học.
Nhưng theo phản ánh của bộ môn, những lịch sử trong máy tính của Nhan Tịch có số lượng lớn trang web và địa chỉ web của tâm lý học.
Còn nữa, Nhan Tịch ở Hồng Kông mới có một tấm thẻ mượn sách ở thư viện, sách mượn đọc có hai quyển đều là của thầy Mạnh, tất cả còn lại thì là sách trinh thám huyền nghi, còn có một vài quyển sách cổ ngôn của Khổng Tử và Mạnh Tử.”
“Mặt khác chúng tôi đã điều tra cha mẹ của người chết và nghi phạm.
Hai nhà không có giao thoa gì, cha mẹ đều là giai cấp công nhân bình thường, về hưu nên ở nhà.
Bối cảnh đơn giản, không có kẻ thù, không có quan hệ xã hội phức tạp.”.