Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


Cô phân vân không biết nên ngủ cùng hay không nhưng nghe cô ta nói cô cũng đồng ý.
“Đồng ý đi mà tao ngủ ở nơi xa hoa thế này tao sợ.”
“Được rồi hôm nay tao sẽ ngủ cùng mày.”
Lãn Nguyệt được được ý định liền rời lên trên phòng mà quản gia đã sắp xếp sẵn.

Tịch Nhan cũng lên nhưng chờ đợi lâu quá khiến cô chìm vào giấc ngủ.
1 tiếng sau, khi chắc chắn Tịch Nhan đã ngủ cô ta mới đi ra.

Trên người khoác một đồ ngủ màu đen làm bằng lụa sexy, có thể nhìn thấy bên trên người cô ta có gì.
Lãn Nguyệt không ngủ ở phòng cô ta mà chạy qua phòng của cô và anh nằm đắp chăn đợi sẵn.
Viễn Trình nhìn thấy cảnh đó từ xa thì nở một nụ cười khinh bỉ.

Tính đá chức thiếu phu nhân của Tịch Nhan hay sao? Tuy hay đấu đá nhưng cô là người tốt, không ham hư vinh.

Anh ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chức vị thiếu phu nhân nhân của cô.
“Hừ trà xanh mới nổi định cướp chức thiếu phu nhân của Tịch Nhan à? Nếu Tịch Nhan không làm thiếu phu nhân cũng chỉ đến lượt tôi làm.”
“Viễn Trình.”

“Viễn Trình.”
Mộ Cố Trì từ đằng xa gọi Viễn Trình.

Anh ta giật mình hoảng sợ.
“Thiếu gia?”

Cố Trì đi vào phòng anh nở nụ cười cười, nói.
“Tịch Nhan con mèo hôm nay ngủ sớm thật.

Hôm nay thoả mãn anh nhé cô gái.”
Lãn Nguyệt nghe vậy liền chờ đợi, sau đêm nay là cô ta có thể bước lên làm phượng hoàng rồi.

Cả Đô Thành phải khuất phục dưới tay cô ta.
10 phút sau, 20 phút sau vẫn chưa có sự tiến triển gì.

Lãn Nguyệt nhẫn nhịn chờ đợi lòng cứ như lửa đốt.
Một tiếng sau không chờ được nữa cô ta mở mắt ra thăm dò.


Trước mắt cô ta là một đầu con dao trắng lạnh đến sởn gai ốc.
“Cái này…”
Lãn Nguyệt sợ hãi lắp bắp kinh hồn.

Viễn Trình nở một nụ cười độc ác lướt con dao nhỏ trên khuôn mặt cô ta.
Mộ Cố Trì đứng bên cạnh rít một hơi thuốc dài, thở ra một làn khói trắng mờ đục.

Cô ta sợ hãi nhìn về phía Cố Trì.
Khuôn mặt anh ta độc ác, thoả mãn nhìn ra cửa sổ.

Dám tính kế phu nhân nhà anh thì chỉ có một con đường.
“Ồ cô tỉnh rồi sao?”
“Th… Tha cho… tôi…”
“Tha? Được thôi.”
Viễn Trình cởi áo ra trước ngực có một hình xăm nhỏ.

Lãn Nguyệt vừa nhìn xong liền tái mặt lại không nói lên lời.
“Cô biết đây là cái gì không?”
“Thầ… Thần Chết…”
“Đúng, ai nhìn thấy thì rồi đành phải tiễn người đó lên thiên đường thôi.”
Cô ta gào lên đầy sợ hãi, phòng này phòng cách âm nên dù cô ta có gào lên bên ngoài cũng chẳng ai nghe thấy.
“Trói cô ta lại mang vào địa ngục, gọi người lên thay tất cả mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ phòng cho tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận