Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


Cố Trì rút thẻ đen ra, cô nhân viên lại được một phen kinh hoàng.

Kim chủ là đây chứ đâu, bộ đồ mới trưng được một ngày mà đã có người mua đúng thật là vừa tôn lên sự giàu sanh của Mộ Cố Trì và tài năng của nhà thiết kế R.
Tịch Nhan từ phòng thay đồ bước ra, ai cũng trố mắt kinh ngạc.

Vốn biết cô xinh nhưng không ngờ mặc bộ này lên lại xuất sắc đến vậy.
“Bộ đồ này sinh ra là cho vị tiểu thư này mà.”
“Thật xinh đẹp.”
Mộ Cố Trì gật đầu hài lòng không quên tiêng tips cho nhân viên.
Lúc bước ra khỏi cửa đã là 4 giờ chiều thật không ngờ chỉ là một bộ đồ thôi mà lại có thể ở trong đó lâu đến vậy.
“Tịch Nhan em có muốn ăn gì không?”
“Hả? Có em muốn ăn bánh mì kẹp thịt.”
“Không được, không thể ăn đồ bẩn như thế.”
Vừa nghe xong Tịch Nhan trực tiếp dỗi luôn không thèm đi cùng Mộ Cố Trì nữa.


Cô đi đến bên hàng bán bánh mì kẹp thịt gọi 2 cái.
Vừa cắn một miếng thôi cô đã cảm nhận được hương vị tuổi thơ.

Cô lúc đi học đại học sáng nào cũng ăn mà có bị sao đâu, Mộ Cố Trì anh ta toàn lo lắng không đâu.
Tịch Nhan ngồi bên quầy ăn ngon lành còn bên này sau khi để lạc mất cô anh vẫn đi tìm.

Cảm giác tìm trong bất lực.
“Tịch Nhan.”
Vừa thấy cô đang ngồi vừa ăn vừa tán gẫu vui vẻ với ông chủ anh đen mặt lại.

Cô giật nảy mình, bánh mì trên tay đột nhiên không còn ngon nữa.
“Cố… Cố Trì?”
“Tôi đã bảo em không được ăn mấy thứ…”
Chưa kịp nói hết câu anh đã bị cô nhét ổ bánh mì vào miệng giọng nhỏ nhẹ.
“Ăn thử đi, em sẽ không dỗi anh nữa.”
“Ăn thử đi, em sẽ không dỗi anh nữa.”

Mộ Cố Trì cắn vào rồi chợt nhận ra lý do cô đòi ăn bánh mì kẹp thịt bằng được.

Đúng là từ nhỏ anh chưa ăn món này bao giờ đây lại là lần đầu tiên không ngờ nó ngon như vậy.
“Sao ngon không?”
Cố Trì gật đầu rồi kéo Tịch Nhan đi, vừa đi vừa nhắc nhở.
“Nhưng mà em ăn cũng vừa phải thôi, ăn nhiều không tốt đâu.

Còn nữa giờ phải đi làm tóc trang điểm đến tầm 5 giờ 30 chúng ta xuất phát đến địa điểm.”
Tịch Nhan vừa ăn vừa đi theo anh đến tiệm trang điểm.

Đến cửa thì cũng hết cái bánh mì, đằng sau Viễn Trình như âm hồn bất tán.
Anh ta đâu có muốn đâu, đi đằng sau một cặp đôi đang tình tứ giống bóng đèn lắm chứ.

Anh cũng có nỗi khổ mà.
“Trang điểm để tối nay cô ấy đi tiệc.”
“Vâng, tiên sinh hãy cứ tin ở chúng tôi.”
Tịch Nhan được mang vào trong phòng, anh ở ngoài cầm laptop Viễn Trình đưa làm tài liệu.
“Thiếu gia công việc của ngài…”
“Trước mặt Tịch Nhan…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận