Giọng bà nghẹn lại cứ ấp úng, cô cũng cảm thấy xót xa phần nào cho anh ta khi chưa trả qua tuổi 30.
Cảm thông cho Vân Anh khi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Chuyện của Cố Dung đã như vậy thì thôi ắt cũng là cái số.
Còn người thừa kế là…”
Mộ Lịch cười thầm, giờ nếu như hắn ta không thừa kế thì ai có thể làm đây.
Mộ Cố Dung đã chết, Mộ Cố Trì lại ngốc nghếch tàn tật.
Ánh đèn lại vụt tắt, lại sáng lên chiếu rọi thẳng vào người Mộ Cố Trì.
Anh từng bước đi lên sân khấu.
“Người thừa kế là Mộ Cố Trì.”
Mộ Lịch sững người nhìn về hướng Cố Trì.
Không thể nào rõ ràng hắn ta là một kẻ ngốc lại tàn tật nhưng giờ hai chân…
“Không thể nào? Mộ Cố Trì hắn ta là kẻ ngốc, tàn tật nổi tiếng ở Đô Thành.”
Những lời bàn tán xôn xao, những lời nghi hoặc về thân phận của anh lại càng lớn.
“Vì bảo vệ người thừa kế còn lại của Mộ Thị, đành phải truyền thông tin để bảo vệ Mộ Cố Trì.”
“Mộ Gia thâm tàng bất lộ.”
“Người thừa kế Mộ Thị đẹp trai quá, cái khí chất kia đúng là người Mộ Gia mà.”
Bao nhiêu cô gái ở buổi tiệc trở thành người hâm mộ của Mộ Cố Trì.
Giờ ước mơ duy nhất là có thể cưới Cố Trì trở thành chủ mẫu của Mộ Gia.
“Hazz chắc tôi phải làm thân với Mộ Thị để đứa con gái nhỏ bé của tôi có chỗ…”
“Ây lão Vương tôi chấm Mộ Cố Trì trước.”
“Ây lão Vương tôi chấm Mộ Cố Trì trước.”
“Tôi trước, chỉ có Tần Hy nhà tôi xứng với cậu ta thôi.”
“Các ông lại nhầm Mộ Cố Trì có thể nói tài sắc vẹn toàn nhưng vẫn phải gục ngã xuống trước nhan sắc của Tịch Nhan.”
Được phen hào hùng Tịch Quân không ngại nói nhiều.
Mấy lão bên cạnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông.
Ai cũng có thể làm cô con dâu quý hoá nhà họ Mộ nhưng Tịch Nhan lại không được.
Ở Đô Thành này ai mà không biết cô có mối tình sâu đậm với Tử Hàn cơ chứ.
“Lão Tịch ông cứ đùa.”
Vốn cả hai đã chia tay từ lâu nhưng mà Tử Hàn hắn ta vẫn còn tình cảm với cô, không muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Cũng không cho nổi Vãn Y cô ta một danh phận đoàng hoàng.
Mộ Cố Trì đi xuống dưới nhưng lại bị cản lại bởi mấy cô tiểu thư quý tộc.
Trong một đám hoa hoè ai cảm thấy khó chịu.
Tịch Nhan biết anh đã xuống hí hửng chạy đi tìm nhưng lại gặp cảnh anh bị những cây hoa di động vây quanh.
Cái cảm giác đau nhói, sợ sệt cứ thích nảy trong lòng cô.
Biết không kìm được Tịch Nhan trốn ra ngoài, hờn dỗi ngồi trên xích đu.
Cánh hoa rơi vãi đầy đất.
“Yêu, không yêu, yêu, không yêu… A lại không yêu mình.”
Càng lúc Tịch Nhan càng ghen khi không thấy Mộ Cố Trì ra dỗ dành.
Bên kia bố và bà nội đang bận tiếp rượu, Mộ Cố Trì bị những đứa con gái khác vây quanh.
Mẹ chồng thì gặp mặt đồng nghiệp.
Chỉ còn một mình cô bơ vơ ngoài này.
Gió trời buổi tối thổi lồng lộng, hơi chút se se lạnh của đầu đông.
Cô xoa xoa tay định đứng dậy thì một giọng nói trầm ấm vang lên.
Tịch Nhan sững người không dám quay lại, bao lâu rồi? Bao lâu không cô không nghe lại giọng nói này.
“Tịch Nhan…”
Tử Hàn định chạm vào mái tóc của cô nhưng Tịch Nhan lại tránh né đi bàn tay ấy.
Anh sững người rồi mỉm cười đau khổ..