Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


“Đoạn phim hay thế này lại thiếu nam chính.

Tiếc thật đấy.”
Tạ Tư Chiết lắc đầu ngán ngẩm, Tập Lẫm cười cười nói.
“Để Mộ Cố Trì cậu ta nghe được câu này không cắt đi lưỡi chó của cậu tôi không tin.”
“Này Tập Lẫm tôi có bị cắt thì tôi cũng kéo cậu theo nhé.”
“Này Tập Lẫm tôi có bị cắt thì tôi cũng kéo cậu theo nhé.”
“Hazz nhìn kìa cậu ta còn bị một đống hoa vây quanh làm gì có thời gian quan tâm chúng ta.”

Khuôn mặt cô phờ phạc không có chút sức sống nào.

Tịch Nhan khó chịu đi vào bên trong buổi tiệc.

Ngoài tiếng nhạc linh đình thì còn có tiếng cười nói vui vẻ của mọi người xung quanh.
Cảm giác choáng váng kèm theo đau đầu làm cô dần dần mất đi ý thức.

Thấy Mộ Cố Trì ở đằng xa Tịch Nhan chạng vạng đi đến.

Vừa chạm đến bàn tay của anh thì cô mất ý thức hoàn toàn rồi không biết gì nữa.
“Cố Trì em… em khó chịu…”

Sáng hôm sau, Tịch Nhan tỉnh dậy đầu còn đau nhức.

Không còn nhớ tối hôm qua đã trải qua chuyện gì.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai va vào nhau.

Tịch Nhan đỏ mặt dụi vào lòng Mộ Cố Trì.
“Nhan Nhi tối hôm qua em quả thật dũng mãnh a.”
“E… Em dũng mãnh cái gì anh đừng nói xạo.”
Tịch Nhan ấp úng, đầu bốc khói xấu hổ.

Được đà Mộ Cố Trì trêu chọc tiếp.
“Chứ không phải tối hôm qua ai đó đè anh ra hả?”
Nghe lời trêu chọc Tịch Nhan lắc đầu lia lịa chối bỏ lời buộc tội của anh.

Mộ Cố Trì bật cười tay kia xốc hông cô lên.

Một nụ hôn buổi sáng.
“Đùa em đó.”
Mộ Cố Trì thả cô ra khẽ liếm bờ môi hưởng chiến lợi phẩm.


Nghe vậy Tịch Nhan dỗi hờn đấm vào ngực anh.
“Aaaa anh trêu đùa em.”
“Haha thôi mà anh xin lỗi được chưa.”
Đang đùa giỡn thì bên dưới có tiếng ồn ào.

Mộ Cố Trì đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề đi xuống, Tịch Nhan bị bắt nằm lại dưỡng sức khoẻ.
Bên dưới Vương Giác và Vương Thi đang đứng ngồi không yên đợi Cố Trì đi xuống.

Không phải chứ vừa thấy Cố Trì mắt cô ta đã sáng rực lên.
“Ba ba Mộ Tổng đến kìa.”
Vương Giác giật mình, Vương Thi e thẹn nấp sau ba.

Mộ Cố Trì lạnh lùng ngồi xuống.
“Vương Tổng hôm nay đến đây chắc có chuyện cần bàn?”
Khỏi cần biết anh cũng đoán ra được là đến để nịnh bợ.

Muốn tồn tại trong thương trường thì “nhất tiền tệ, nhì quan hệ” anh lại vừa mới nhậm chức hôm qua thì hôm nay sẽ không ít người tới đút lót nịnh bợ.
“À cái đó Mộ Tổng mới nhậm chức e rằng không biết…”
“Tôi có nhiều thứ không biết nhưng tôi biết không tham ô, nịnh nọt.”
Như đánh trúng vào tim đen của Vương Giác, ông ta cười gượng.

Vương Thi cảm thấy mất mặt nhắc nhở ba mình.
“Ba.”
“Ay dô tôi đến đây là để gửi nhờ con gái bé bỏng của mình thôi haha.”
Vương Giác lập tức chuyển chủ đề, Vương Thi thẹn thùng đỏ mặt không dám nhìn Mộ Cố Trì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận