Anh nhàn hạ thưởng thức trà, hôm nay là ngày nghỉ khó trách lão cáo già Vương Giác lại đến đây sớm như vậy.
“Oh vậy sao? Ý kiến cũng không tồi, thường ngày thấy vợ tôi cũng cô đơn nên tôi chấp nhận cho con gái của Vương Tổng đây ở lại.”
Như sét đánh ngang tai Vương Thi, cô ta không thể nào tin nổi anh đã có vợ.
Vương Giác cũng cứng miệng.
Cùng lúc đó từ trên lầu Tịch Nhan đi xuống, bộ áo ngủ rộng lớn của Mộ Cố Trì làm cô nhỏ bé đi hẳn.
Tóc còn rối, mặt mũi còn chưa rửa, lại đi chân trần xuống nhà.
“Hửm? Dép đâu.”
Không để ý có khách Tịch Nhan xà vào lòng Mộ Cố Trì tay nhỏ ôm lấy eo anh.
Anh không phản kháng để mặc cô ôm, cố gắng để cô thoải mái nhất.
“Quên rồi.”
Tịch Nhan rúc vào lòng Mộ Cố Trì nhắm mắt an tĩnh.
Vương Thi không dám nhìn, ánh mắt chỉ đầy sự căm ghét cô.
Vương Giác nhận ra gì đó xoa hai bàn tay cười cười.
“Hoá ra đây là vợ Mộ Thiếu, tình cảm của hai người tốt thật đấy.”
“À xin lỗi Vương Tổng vợ tôi hơi trẻ con.”
Mộ Cố Trì dùng ánh mắt nhẹ nhàng dịu dàng xoa đầu cô tính tình khác hẳn khi đối mặt với bọn họ.
Tịch Nhan hờn dỗi cố gắng ôm chặt lấy Mộ Cố Trì.
Vừa để xả cơn tức vừa muốn giữ chặt lấy anh.
Cố Trì nhìn xuống không tự chủ được mà bật cười.
Không ngờ cô lại trẻ con như thế nhưng mà Mộ Cố Trì lại cảm thấy dễ chịu.
“Cái đó Mộ Tổng tôi có việc xin phép đi trước.
Vương Thi ở đây đành nhờ ngài và phu nhân chiếu cố.”
Mộ Cố Trì không nói gì nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Giác đi về để lại ba người ngồi trầm mặc không nói một lời nào.
Tịch Nhan nằm gọn trong lòng anh ngủ ngon lành.
Đột nhiên anh cất lời phá tan bầu không khí ngại ngùng ấy.
“Chú Lý, hôm nay mẹ cháu và mọi người rảnh chú gọi họ đến đây đi.
Xong đi chuẩn bị đồ làm một bữa tiệc ngoài trời.”
“Vâng.”
Mộ Cố Trì phất tay ra lệnh, Mộ quản gia cúi đầu rồi đi ra.
Vương Thi nở một nụ cười đắc ý, gọi họ đến đây không phải là cho cô ta cơ hội để tiếp cận ư?
Vừa nghe tổ chức tiệc ngoài trời cô hớn hở thức tỉnh.
Mắt sáng rực lên hỏi lại Mộ Cố Trì.
“Hả? Tổ chức tiệc thật sao?”
“Ừm.”
Anh gật đầu, tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô.
Tịch Nhan nghe vậy nhẩy cẫng lên vui mừng.
“Nào qua đây anh bế đi lên thay đồ.”
Tịch Nhan cười tươi ôm lấy Mộ Cố Trì.
Vương Thi cảm giác mình như một cái bóng điện 5000W phát sáng giữa một cặp đôi đang tình tứ.
“Rồi chức thiếu phu nhân nhà họ Mộ sẽ thuộc về Vương Thi tôi mà thôi.
Cô hãy đợi đấy.”
“Rồi chức thiếu phu nhân nhà họ Mộ sẽ thuộc về Vương Thi tôi mà thôi.
Cô hãy đợi đấy.”.