Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


Vương Thi nghiến răng nhìn Mộ Cố Trì đang ân ái bế Tịch Nhan trên tay.
Ở trên phòng Tịch Nhan được Cố Trì đặt xuống giường.

Anh ngồi xuống dưới chân cô, cẩn thận đeo dép vào.
“Lần sau dù có như thế nào cũng phải đi dép nghe chưa? Còn nữa không thích ai thì cứ lên tiếng phản kháng bọn họ, tất cả đã có anh lo.”
Tịch Nhan bĩu môi.
“Eo hoa đến nhà ai dám đuổi.”
Hoa đến nhà? Không phải là nói anh đào hoa đấy chứ? Mộ Cố Trì phì cười, không ngờ cô lại phản ứng như thế này.
Cố Trì nhìn lên điệu bộ lắc đầu chán nản.
“Lắc đầu gì chứ? Không phải sao?”
Mộ Cố Trì đứng dậy, Tịch Nhan ngước đầu lên nhìn.

Cao lớn thật, ít ra cũng phải m7, m8 chứ đùa à.
Không nói hai lời Mộ Cố Trì trực tiếp đè Tịch Nhan xuống giường.

Cô đơ người nhìn thẳng vào phía anh.
Bộ dạng nghiêm túc, giống như có một truyện quan trọng gấp gáp lắm vậy.

“Anh chỉ nói duy nhất một lần thôi! Trên đời này chỉ có em Tịch Nhan là người anh yêu, đừng ghen và tự hạ thấp bản thân mình nữa.

Anh đau lắm.”
Khoé mi Tịch Nhan ướt ướt, tay vòng lên cổ Mộ Cố Trì nức nở.

Anh ngồi dậy bế cô vào lòng.
“Thôi nào có gì đâu mà khóc.”
“An… Anh không rời xa em… có được không?”
Cô suỵt xoạt nắm chặt lấy vạt áo của anh, Mộ Cố Trì liên tục gật đầu trong người cũng cảm thấy sảng khoái phần nào.
“Được, được anh không rời xa em, nín đi.”
Mộ quản gia lấy danh nghĩa của Tịch Nhan mời mọi người.

Vừa nhận được tin, mẹ chồng Tịch Nhan vui sướng không thôi.

Đi lung tung chuẩn bị quà.
Bà ngồi chọn đi lấy này lấy nọ để ra mắt con dâu một cách đoàng hoàng.


Rồi không tìm được thứ gì bà lại mệt mỏi ngồi xuống ghế than.
“Hazzz già thật rồi, không còn biết làm gì nữa.”
“Em không già, em mãi trẻ trong lòng anh.”
Mộ Phong xích lại gần vợ, bà như nhận ra gì đó chạy vội lên tầng.

Vốn không quan tâm Mộ Phong, ông tủi thân nhìn mẹ.
“Đừng nhìn mẹ.”
Bà nhẹ nhàng thưởng thức trà buổi sáng.
“Thôi nào chuẩn bị đồ đi thôi.”
1 tiếng sau, cuối cùng cũng tới ngôi biệt thự của Mộ Cố Trì.

Trên đường đi bà vừa mừng và vừa vui.
“Tịch Nhan đúng là siêu nhân.

Cố Trì nó đã không chịu ra khỏi nhà 8 năm nay mà từ khi cưới con dâu về lại thay đổi 180 độ.”
“Đúng rồi, sao con mang nhiều đồ vậy?”
“Dạ? Có nhiều đâu mẹ, chỉ là một vài món quà tặng con dâu thôi mà.”
Bà cười cười, Mộ Phong và Mộ lão phu nhân nhìn xe quà đằng sau gượng cười.
“Ít…”
Vừa chạm chân vào cổng bà đã bỏ hết tôn nghiêm để đi tìm con dâu.

Hôm nay có nhiều thứ cần đích thân Tịch Nhan nhận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận