Bên này Imaginshi đang đau khổ, cơ thể như muốn nổ tung ra đau đớn không thể tả.
Khuôn mặt mồ hôi lạnh chảy như suối.
“Chủ nhân khăn lạnh của ngài.”
Cô hầu đứng bên cạnh sợ hãi nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh ta.
Từng đường nét trên khuôn mặt, từng góc độ đều hoàn hảo đến kì lạ.
“Cút.”
“Chao ôi đại thiếu gia nhà chúng ta sao lại vật vã thế này? Chẳng lẽ con mèo hoang lại tuột mất?”
Một người đàn ông kì lạ đi vào tay cầm một con dao nhỏ sắc bén.
Bờ môi buông lời trêu đùa Imaginshi.
“Hừ, đứt lưỡi hay thủng mắt? Chọn đi.”
“Ay dô đừng lạnh lùng vậy chứ.
Tôi muốn nói về vũ khí cướp ở vùng Tam Giác Vàng.”
“Cướp sao? Là của M?”
Ánh mắt Imaginshi khó chịu, vụ giam giữ vũ khí lúc trước của M nguyên vùng Tam Giác Vàng bị giết không nương tiếc, con người tắm trong máu.
Bây giờ mà trực tiếp cướp không phải là tự hiến mạng hay sao?
“Không, động vào hắn ta cũng được nhưng để bớt phiền phức thì M không phải là đối tượng.”
Cậu ta rít một hơi thuốc dài nhẹ nhàng ngả người xuống ghế sofa.
Imaginshi hắn ta là người cầm đầu tổ chức giết người, là người mạnh nhất trong Tứ Tinh của thế giới ngầm.
Mang tiếng là ác quỷ nhưng mà cuộc đời lại dựa vào một cô gái.
Thật nực cười, chính bản thân hắn cũng không thể tin nổi cơ mà.
“Phiền phức? Động đến đồ của tôi chết cũng không hết tội.”
“Đồ? Nghe nói Mộ Cố Trì đã lấy con thỏ nhà cậu, không đi cướp về sao? Hình như đó không phải là nguyên tắc của cậu.”
“Có đương nhiên phải cướp về nhưng giờ không phải thời gian thích hợp.”
“Có đương nhiên phải cướp về nhưng giờ không phải thời gian thích hợp.”
…
1 tuần sau, người nhà họ Mộ từ nước ngoài bay về Đô Thành như trẩy hội.
Vừa lật tẩy bộ mặt của Tú Quyên và Tú Thanh còn phải công khai chủ mẫu của Mộ Gia nữa.
1 tuần rồi Vân Anh vẫn không chịu nói chuyện với Mộ Phong.
Ông cũng không biết phải làm sao, ngày ngày đi chứng minh rằng bản thân trong sạch, bỏ bê công ty cho Mộ Cố Trì.
Cùng lúc này Tứ thúc Mộ Lịch cũng hành động.
Muốn trong buổi họp hôm nay lật đổ “người thừa kế”.
Tuy dạo này không xuất hiện nhưng thói quen cắn bẩn vẫn không thể đổi được.
Hôm nay là chủ nhật mọi người sớm đã chuẩn bị cho cuộc họp hôm nay.
Tịch Nhan và tất cả mọi người cũng về nhà chính.
Từ hôm đó ngày nào Vương Thi và Tịch Nhan cũng giữ liên lạc với nhau.
Giờ cô ta hiểu được tình yêu sâu đậm của hai người không thể tách rời nên cũng bỏ cuộc.
Vương Thi hâm mộ Tịch Nhan vì được mọi người yêu thương.
Còn cô ta từ nhỏ chứng kiến mẹ bị người ta ức hiếp đến chết, còn cô chỉ là kẻ bị lợi dụng mà thôi.
Sáng sớm cô đã mất tích để đi đến sân bay, dạo này cô hành động một cách bí mật lắm như một bản năng vậy.
Đang đứng chờ đợi thì nghe một giọng nói quen thuộc.
“Tịch Nhan, Tịch Nhan mày đợi tao lâu chưa?”.