Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


Tú Quyên bà ta lại không kìm được hành động chế diễu của Mộ Cố Trì mà gọi thẳng tên anh.

Ánh mắt anh sắc lại.
“Tên gia chủ ai cũng có thể gọi à? Vả miệng.”
Tú Quyên chợt nhớ ra lần trước, lúc đó miệng bà ta sưng tấy mất mấy ngày.

Giờ lại bị vả nữa sợ chỉ rơi răng.
Ánh mắt Mộ Lịch thương tiếc Tú Quyên.

Hành động đó đã thu vào tầm mắt của anh.

Hôm nay là ngày mà hắn ta chết hoặc là anh chết không có lựa chọn thứ 3.
“Gia chủ có phải ác độc quá rồi không? Gọi tên thôi mà có phải như vậy không?”
Mộ Cố Trì cười thầm, cuối cùng thì Mộ Lịch cũng lên tiếng.

Kẻ giết người 8 năm trước, hiện tại anh không có bằng chứng nhưng mà hôm nay nhất định phải khiến hắn ta thân bại danh liệt.
“Mộ Lịch nói đúng, Mộ gia muốn phát triển không thể có một gia chủ như vậy.”

“Đúng vậy, đúng vậy.

Nghe nói gia chủ còn chưa kết hôn, ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc nha.”
Tú Thanh cười thầm, người mẹ ngu ngốc này của cô ta lại không tự chủ được cái miệng của mình thì thôi tất cả đành nhờ vào cô ta vậy.

Giờ thì ai cũng phải công nhận và cho cô ta vào sổ hộ khẩu của Mộ gia mà thôi.
Tất cả mọi người đều hùa theo Mộ Lịch.

Mộ Cố Trì không nói gì cúi gầm mặt xuống.

Bà nội Mộ cũng im lặng, cũng chính là những đứa con đứt ruột mình sinh ra nhưng giờ lại phải trơ mắt đứng nhìn chúng nó cắn nhau.
“Ha? Từ bao giờ mà việc của gia chủ để mấy người thứ cấp nói qua lại vậy? Viễn Trình sỉ nhục gia chủ đánh 20 gậy.”
“Cậu.”
Tứ đại trưởng lão nghiến răng, Mộ Lịch cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Không ngờ Mộ Cố Trì lại là người như thế này.
“Tứ đại trưởng lão đã già thì con ruột chịu tội thay.”

“Tứ đại trưởng lão đã già thì con ruột chịu tội thay.”

Cùng lúc đó Tịch Nhan và Kiều Anh đang trên đường trở về nhà chính của Mộ Gia.

Không hiểu sao 1 tuần này cô cứ có cảm giác nhói đau một chút gì đó trong tim.

Giống như là được liên kết với ai vậy.
Đột nhiên xe dừng lại, bác tài xế nổi điên chửi người đàn ông kia.

Anh ta dường như không quan tâm rồi đi về phía cô.
Bên này, Cố Trì đang thản nhiên ngồi xem kịch.

Tiếng la hét cầu cứu kinh hoàng của Mộ Lịch nhưng tất cả đều tránh ánh mắt của ông ta.
“Gia chủ không phải là nên viết tên Tú Thanh vào gia phả nhà họ Mộ rồi hay sao?”
Gia phả? Không nhắc anh cũng quên mất, còn chưa biết tên của Tịch Nhan đã có trong gia phả chưa.
“Đúng rồi đó, sau này em là em gái anh…”
“Em gái sao? Lấy bút và sổ ra đây.”
Sổ chính là sổ nhà họ Mộ, Vân Anh không chịu đựng được nữa liền đứng lên bỏ đi.

Mấy người kia cười thầm, giờ này trái tim bà đau nhói không ngừng.
Mộ Phong nghe vậy lập tức từ chối, đứng lên thanh minh nhưng miệng một người sao lại miệng mười người.
“Gia chủ xin ngài xem xét lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận