Mộ Cố Trì vẫn không nói gì chỉ ngồi xem một màn kịch của Tú Thanh, Tú Quyên và tất cả con người giả tạo ngồi ở đây.
“Tôi là người của Mộ gia tương đương với trưởng bối của cậu.
Đánh và sỉ nhục trưởng bối phải chịu gia quy.”
“Ai dám động vào cậu ta?”
Từ cánh cửa một thân ảnh nhỏ bé bước vào, đôi mắt kiên quyết, lời nói kiên định.
Khí thế của cô ngút trời, vừa ngầu vừa đẹp.
Thế này ai chịu nổi đây.
“Cô là ai sao lại xông vào đây?”
“Là ai? Là chủ mẫu của Mộ gia.”
Tất cả sững sờ hoài nghi về thân phận của Tịch Nhan.
Mộ Cố Trì thấy cô liền mỉm cười dịu dàng, ánh mắt mong chờ.
Dạo này đột nhiên anh phát hiện cô không bình thường, thông minh bất thường nữa chứ.
Không phải vừa nãy Tịch Nhan gọi điện báo trước kế hoạch cho anh thì có lẽ ở đây xảy ra cảnh đổ máu rồi.
Đối chấp, cãi lời lời từng người của Mộ gia.
Mộ Minh Tuấn nhìn thấy cô dường như cũng vừa mắt nên ngồi lại ghế xem kịch.
“Cô lấy cái gì mà nói là chủ mẫu của Mộ gia? Nhận vơ cũng được à?”
“Trưởng lão thân là người lớn tuổi rồi, tại sao đầu óc còn không minh mẫn thế? Đến việc kết hôn của gia chủ ông cũng không biết sao? Cũng phải thôi những con người vô tâm tập hợp lại cũng chỉ là một đám ô uế.”
Tịch Nhan chửi thẳng mặt người của Mộ gia, vốn cô không chịu nổi nhưng vì đại sự vạch trần bộ mặt của những con người giải dối ở đây cô đành phải nhịn.
“Cô là ai? Vốn không có tên trong gia phả Mộ gia.”
Không cãi lại được Mộ Lịch lại bày trò hãm hại.
Từ nãy giờ khi cô xuất hiện mẹ con nhà họ Tú vẫn không dám lên tiếng.
Viễn Trình vừa nhìn thấy Tần Kiều Anh thì lại có cảm giác mang tới điềm không lành.
Mộ Cố Trì đứng dậy cầm sổ gia phả mở ra, dòng mới nhất là “Tịch Nhan (vợ Mộ Cố Trì)” lại không hề có tên Tú Thanh.
Cô ta hoảng loạn ánh mắt sợ hãi định cướp quyển sổ của Cố Trì.
“Không, không tại sao rõ ràng vừa nãy anh đã viết tên tôi.
Tại sao bây giờ lại không có?”
Mộ Phong thấy thế vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng.
Thế là ông vẫn còn cơ hội thanh minh.
“Tôi có nói viết tên cô?”
Mộ Cố Trì nở một nụ cười bỉ ổi nhìn cô ta.
Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, cũng không tin mình đã bị lừa.
“Không tôi là con ruột của Mộ gia.”
“Con ruột? Cô bị ảo tưởng à? Nhìn rõ tờ giấy này đi.”
Tần Kiều Anh vứt tờ giấy xét nghiệm AND xuống đất.
Không hề có quan hệ huyết thống.
Đây là một cú lừa qua mắt mọi người một cách dễ dàng.
Tất cả sự thật đã phơi bày trước mắt, Tú Quyên không còn cách nào nữa đành rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Tần Kiều Anh.
Cô ta lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm nay đây là người đầu tiên dám rút súng chĩa thẳng vào đầu Kiều Anh.
“Con khốn, tao và con tao có chết cũng phải bồi chúng mày đi theo.”
“Ai dám động vào cô ấy.”.