“Ai dám động vào cô ấy.”
Một giọng nói mang đầy sự giận dữ, sát khí, một khí chất chỉ người có địa vị mới có.
Tư Quân Cửu bước thẳng vào trong lúc Mộ gia đang họp.
Định 1 tháng nữa đến nhưng mà giờ lại phải dí trước kế hoạch.
Tối hôm qua sau khi anh ngủ Tần Kiều Anh liền trốn sang Đô Thành, cũng may mạng lưới thông tin hắn ta rộng nên mới bay theo cô trong đêm.
Cô cười gượng nhưng cả thân người run rẩy tránh né ánh mắt của Cửu Gia.
Vốn định trốn thêm một thời gian dài ai ngờ chưa được 1 ngày đã bị phát hiện.
Thật xui xẻo, nhưng mà đáng sợ nhất vẫn là sự trừng phạt của anh ta.
Không hề sợ hãi Kiều Anh cầm nòng súng của Tú Quyên.
Anh ta nhíu mày lại, Tịch Nhan thì không có vẻ gì là lo lắng bình thản ngồi xuống bên cạnh Tú Thanh đang sợ hãi.
“Bóp đi xem bà chết trước hay con bà chết trước? Còn nữa đứa con trai đang ở trong tù của bà cũng không yên đâu.”
Tú Quyên mặt tái nhợt đi, tay không giữ vững súng làm Kiều Anh có cơ hội cướp được.
“Tú Ninh con trai tôi…”
Không đợi bà ta nói thêm Tần Kiều Anh lập tức bóp còi, trong sâu ánh mắt ấy vẫn còn một điều gì đó buồn bã.
Nhìn người mẹ chết trước mặt mình, cô ta sợ hãi quay người định cầu xin Mộ Lịch nhưng chưa kịp thì đã bị ông ta bắn chết.
Cuối cùng bây giờ Tư Quân Cửu và Mộ Cố Trì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ chỉ là hai người phụ nữ nhỏ bé mà lại có thể làm những điều như thế này.
Bây giờ đất diễn là của hai cô gái đang đứng giữa từ đường kia.
Hai người đàn ông lại thảnh thơi ngồi xem kịch.
“Xin lỗi Mộ Thiếu tôi không báo trước rồi.”
“Không sao mời ngồi.”
Hôm nay Tư Quân Cửu của Nam Thành lại ngồi ở cuộc họp nội bộ Mộ gia.
Từ giờ vị thế của Mộ Cố Trì lại thêm một bước tiến mới.
Tịch Nhan đang định hỏi rõ cô ta thì Mộ Lịch đã nhanh tay hơn bắn chết Tú Thanh.
Tứ trưởng lão trách móc hắn ta nhưng hắn lại gãi đầu giải thích.
“Hai mẹ con nhà cô ta dám lừa dối người nhà Mộ gia đáng phải chết.”
“Không phải là giết người chôn đi bí mật chứ?”
Lúc này nghe Tịch Nhan nói thế Mộ Minh Tuấn cũng đứng dậy thêm mắm thêm muối.
“Hazz cùng mang một họ mà lại hãm hại nhau như thế là cùng.”
Nghe những lời này mọi người bàn tán xôn xao, quá rõ ràng cậu ta là đang nói Mộ Lịch.
Ông ta bị nói trúng tim đen thẹn quá hoá giận.
“Haha? Hãm hại? Bí mật? Các người có chứng cứ gì nói tôi như vậy? Cô là chủ mẫu thì đã sao? Không có chứng cứ thì ai tin cô.”
Minh Tuấn cắn họng, đúng là không có chứng cứ thật.
Tần Kiều Anh xuýt xoa, vỗ tay tán thưởng Mộ Lịch.
“Uầy diễn quá tốt, quá tốt.”
Tịch Nhan cầm một tập tài liệu và một chiếc điện thoại cho Tứ đại trưởng lão.
Bên trong toàn là chứng cứ giết người và tham nhũng, lợi dụng quyền lực của Mộ Lịch.
“Cái này…”
“Mộ An Phong chú giết tôi.
Chú Tư muốn chiếm vị trí của tôi sao? Không thể nào.”
“Mộ Cố Dung mày chết đi.
Chỉ khi mày chết tao mới có thể làm gia chủ haha.”.