Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


“Tư Quân Cửu là cái thá gì? Hắn ta mà ra tay sợ rằng 10 Cửu Gia cũng không ngăn được.”
Tư Quân Cửu và Mộ Cố Trì không nói gì, nếu như cả hai người liên hợp cũng chưa chắc giết được hắn ta.

Tên trùm đó nổi tiếng tàn nhẫn, ngày nào cũng tắm trong máu.
Ngay cả bản thân Mộ Cố Trì và Cửu Gia cũng từng đọ với hắn nhưng kết quả là thất bại.

Tổ chức của mình bị tổn hại, thân thể bị tổn thương cũng không biết mặt của hắn ta.
Bây giờ lại gặp chuyện phiền phức khi Mộ Lịch liên kết với tổ chức đó.

Còn “vị hôn thê của quỷ” là sao? Tại sao lại là Tịch Nhan?
Mọi chuyện dường như trở nên rối ren hơn, đang đứng thẫn thờ thì đột nhiên Mộ Minh Tuấn được thả ra.

Nhanh tay ông ta chạy đến chỗ Tịch Nhan giựt đi tấm bùa trên cổ cô.
Ông ta cười cười rồi chạy ra ngoài tự thiêu cùng tấm bùa của cô.

Tịch Nhan và tất cả mọi người không hiểu chuyện gì, chỉ có Mộ Cố Trì và bà nội Mộ hốt hoảng đuổi theo nhưng lá bùa đã tan thành cát bụi.
Giữa đám đông nghe một tiếng “đùng”, xác Mộ Lịch cháy giữa đám đông không ai dập lửa cả.


Tất cả mọi người xem nhưng coi như không thấy gì.
Tịch Nhan vừa giật mình bên tai lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc.

Giọng người đàn ông kia lại yếu ớt thở dốc không ngừng.
“Nhan Nhi em đừng bỏ tôi, đừng bỏ tôi.”
Đầu cô đau nhức khó chịu một mình đứng trong từ đường.

Gương mặt của người đàn ông đấy lại hiện lên trong đầu cô, ánh mắt nhẹ nhàng đau khổ cầu xin cô.
“Đừng Imaginshi…”
“Nhan Nhi em đây rồi, không phải là một giấc mơ.”
Ánh mắt của anh ta le lói tia hi vọng, giống như ánh sáng của một sự sống.

Khuôn mặt anh ta tái nhợt đi nhưng vẫn không thể che lấp đi vẻ đẹp của anh ta.
Imaginshi tuy mệt mỏi nhưng vẫn nở một nụ cười thoả mãn.

Anh ta không dám lại gần cô nhưng có thể gặp mình thì anh ta chắc chắn cô đã gặp nguy hiểm.
“Anh… không sao chứ?”

“Không sao, em về đi cẩn thận không ở đây lại lạnh.”
Về sao? Làm sao bây giờ cô có thể thoát cơn mộng ảo này? Từng hành động, cảm xúc đều rất chân thật.
Bình thường Imaginshi tàn nhẫn, điên cuồng mà theo cô nhưng không ngờ anh ta lại có một bộ dạng dịu dàng như thế này.
Imaginshi đặt một chiếc vòng bạc có hình một chiếc thánh giá màu đen vào tay cô.

Giọng nói yếu ớt nhưng lại đầy uy nghiêm.
“Tỉnh dậy thì hãy đeo cái vòng này, nó có thể giúp em sống sót trong thời khắc nguy hiểm.”
Tịch Nhan ngẩn ngơ không tin vào mắt mình nhưng khi hoàn hồn lại thì bên cạnh đã không còn ai.

Cô nhìn lại trên tay, đúng là có một chiếc dây truyền thật.
Nhìn kĩ từng viên kim cương đính trên thánh giá đều là hàng thật.

Không hiểu sao cô lại nghe theo lời anh ta đeo dây chuyền này vào.
Minh Gia Tử thở dài nhìn Nghiêm Hàn mồ hôi lạnh chảy đầy giường.
“Có nhất thiết phải đem bảo bối Nghiêm tộc ra cho nó không?”
“Đều xứng đáng.

Minh Gia Tử đó cũng không phải là…”
Ánh mắt của người Minh Gia Tử kia đột nhiên tối lại, cắt lời người đàn ông đang khổ sở trên giường kia.
“Rồi tự khắc mọi chuyện sẽ rõ.”
Nói xong cậu ta không nói gì nữa mà trực tiếp bước ra ngoài.

Nghiêm Hàn loại bỏ suy nghĩ viển vông hồi phục lại thể trạng của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận