Mộ Cố Trì bước vào từ đường Mộ gia, khá bất ngờ khi cô không bị gì.
Anh đã biến tấu chiếc bùa ba vợ đưa thành một lắc tay bạc nhìn vừa sang trọng vừa đẹp.
Thấy Tịch Nhan ngồi mệt mỏi ở ghế anh cầm cái lắc tay đeo vào cho cô.
Bàn tay nhỏ nhắn với làn da trắng mềm mại làm anh không thể cưỡng lại được đành đặt một nụ hôn trên bàn tay cô.
“Tại sao em thấy trong mấy bộ ngôn tình những cảnh như thế này nam và nữ chính đều xử lí rất ngầu nhưng tại sao bây giờ vào hoàn cảnh này lại có một cái kết lãng xẹt thế nhỉ? Còn nữa đáng nhẽ Tú Quyên, Tú Thanh nên chối bỏ và Mộ Lịch nên đe doạ anh chứ lại đi tự sát.”
Anh cười cười nhìn cô đang thắc mắc, môi nhỏ chu ra anh cắn răng khó chịu.
Đừng có những biểu cảm giết người như vậy có được không?
“Nào ngoan ngôn tình và thực tế khác nhau.
Nếu như giống trong ngôn tình thì anh thà chết bảo vệ em.”
Mộ Cố Trì xoa đầu Tịch Nhan, tâm tư của cô lại hồn nhiên trong sáng.
Một giọt nước trắng lại bị vấy bẩn bởi những thứ không sạch sẽ, anh cảm thấy tội lỗi khi lôi kéo cô.
Nhìn cô vui vẻ như thế này lòng anh cũng yên tâm phần nào.
Chỉ mong cuộc sống sau này của hai người chỉ có cơm áo gạo tiền như bao cặp đôi khác.
“À phải rồi tối nay em không về nhà đâu.
Em có việc bận rồi.”
Tịch Nhan đột nhiên nhớ ra cô còn cái hẹn tối nay cùng Kiều Anh.
Đồng tử Mộ Cố Trì đen lại, không về? Là ở cùng người đàn ông khác.
Anh kiên quyết phản đối.
“Không được.”
Bên này Kiều Anh cũng bị Tư Quân Cửu bắt ép vào xe.
“Chú em muốn ngủ cùng Tịch Nhan cơ.” .
Kiều Anh hờn dỗi, ủy khuất nhìn Cửu Gia.
Vẫn lại là chiêu này nhưng sao đổi quyết định của anh ta, ngủ cùng anh thì được nhưng người khác thì không.
“Không, tôi không cho phép.”
“Chú không yêu em.”
“Tôi yêu em nhưng tôi không cho phép em được ngủ cùng người khác.”
Cứ ngỡ trên xe chỉ có hai người là Cửu Gia và Kiều Anh nhưng mà lại lòi ra thêm một nhân vật mới.
Tư Quân Cửu đang chuẩn bị làm chuyện đại sự cũng phải đen mặt lại khó chịu.
“Đúng mẹ chỉ có thể ngủ cùng con.”
“Ặc bảo bối sao con ở đây?”
Tần Kiều Anh ngại ngùng gãi đầu, thẹn đi xấu hổ.
Không lúc nào cứ phải xuất hiện lúc này mới chịu.
“Mẹ không yêu con, mẹ với ba bỏ đi sang đây thăm cô Tịch Nhan mà không mang theo con.”
Cục bông nhỏ ướt mi mắt nhìn Kiều Anh.
Đúng là đồ phá hoại có tính di truyền cả, năng động phá hoại không khác gì Kiều Anh nhưng tính cách lại chẳng giống Tư Quân Cửu điểm nào.
“Anh Khôi sao con lại đến đây? Chẳng phải ta có giao bài tập cho con sao?”
“Mama, mẹ ơi ba hung dữ với con kìa.”
Anh Khôi dùng đôi chân ngắn trèo vào lòng Kiều Anh.
Tư Quân Cửu khó chịu xách áo, túm cổ Tư Anh Khôi không thương tiếc đaz ra khỏi xe.
Kiều Anh thở dài, hai ba con nhà này vốn có hiềm khích hôm nay lại tranh giành một người phụ nữ không trách xảy ra xung đột.
Cậu bé ngồi tủi thân trước cửa Mộ gia, thấy có người lạ Viễn Trình ra nhìn thử thì chợt hoảng hốt không nói lên lời..