Tiêu ma đầu này đến đây từ bao giờ thế này? Để cậu ta ở đây sợ Mộ gia chó gà bay loạn hết cả lên.
“Tiểu… Tiểu thiếu gia…”
“Tiểu… Tiểu thiếu gia…”
Viễn Trình sợ hãi, không phải nói chứ cái hợp đồng của cậu ta bị cậu nhóc nhỏ bé này phá hỏng.
Trong khi đang bàn hợp đồng với Tư Quân Cửu thì nghe thuộc hạ báo tin rằng Tư Anh Khôi đã dẫn dụ Tần Kiều Anh đi cua trai thì cái bút trong tay anh ta chưa đến 1 giây đã gãy làm đôi, mặt thì đen lại.
Đành trì hoãn lại một buổi rồi anh phải bay về trong đêm.
Đúng là khổ không thể tả.
“A là chú sao?”
Anh Khôi nhận ra Viễn Trình, ánh mắt cậu bé chợt phát sáng như đã tìm được thứ gì đó.
Cùng lúc đó Tịch Nhan cũng hậm hực bước ra ngoài.
Viễn Trình còn đang lơ ngơ không biết tránh thế nào thì vị cứu tinh xuất hiện.
“Oa Anh Khôi con đã lớn như vậy sao? Có muốn cùng mẹ đi chơi không?”
“Mẹ Tịch con nhớ mẹ lắm.”
Cậu bé vui vẻ xà vào lòng cô, chu môi thơm má Tịch Nhan.
Cậu bé và cô rất hợp nhau, chỉ cần ở bên là không rời.
Dính nhau đến nỗi mà cậu bé bỏ quên mẹ ruột của mình.
Đôi môi nhỏ nhướng chân nhỏ lên đặt một cái thơm cho cô.
Mọi người thường gọi là tiểu ác ma nhưng mà cậu bé cũng ngoan đấy chứ đâu có nghịch đâu.
Viễn Trình lén lút đi ra chỗ khác tránh né Tịch Nhan và Tư Anh Khôi.
Nếu như đi với hai người này chắc anh tự tử chết mất.
Cả hai con người vui vẻ trên con đường rộng lớn.
Đi đường tắt 20 phút là tới trung tâm thương mại.
Tịch Nhan và Anh Khôi chạy tung tăng trong trung tâm thương mại.
Cả hai đã thống nhất không ghé vào khu trò chơi nhưng đi qua lượn lại không biết đứng từ bao giờ.
Cả hai đứng gãi đầu, Tịch Nhan nhẹ nhàng lên tiếng trước cậu bé.
“Thôi lỡ đứng trước cửa rồi.
Không vào là người ta chửi á.”
Cậu bé cũng cười cười gật đầu, rồi cả hai bắt đầu càng quét khu trò chơi.
Ở Nam Thành, ba thì bận công việc suốt ngày chỉ quan tâm mẹ, còn mẹ thì suốt ngày thích đánh nhau và trốn ra nước ngoài chẳng có ai để ý cậu bé.
Đến Đô Thành có Tịch Nhan cũng tính cách trẻ con cậu vui lắm lúc nào cũng bám như sam.
Chơi đã đời cả hai đã mỏi nhừ thì chợt nhận ra trời đã tối.
Chơi từ trưa đến tối không mệt mới lạ đấy.
Hỏi nhân viên cửa hàng mới biết đã 7 giờ cũng đã đến giờ ăn tối.
Tịch Nhan và Anh Khôi không suy nghĩ nhiều chạy ra ngoài vỉa hè rồi chạy vào một quán thịt nướng nhỏ.
Từ lúc cưới Mộ Cố Trì anh cấm tuyệt cô ăn mấy món lề đường, nói không giữ vệ sinh ăn vào sẽ đau bụng.
Nhưng vốn dĩ nó ngon như thế này cơ mà.
“Chủ quán cho cháu 20 xiên thịt, 10 xiên xúc xích, 10 xiên chả cá.”
Cả hai hào hứng cùng nhau nướng thịt, cạn ly bằng hai lon nước ngọt.
Đây là lần vui nhất của cô, không có sự quản lí đúng là thú vị.
Bên này Mộ Cố Trì, Tư Quân Cửu và Tần Kiều Anh lật tung cả Đô Thành để tìm hai người.
Camera quay lại thấy hai người đi vào một khu rừng âm u rồi biến mất, cũng không thấy trở ra.
Khu rừng này vốn rộng huy động hết tất cả lực lượng của Mộ gia tìm từ chiều vẫn không tìm thấy chỉ có chiếc điện thoại cô làm rơi cách đó 300m.
Lo sợ vợ gặp chuyện Mộ Cố Trì đi tìm hết cả hơi, lái xe hơi về nhà kiểm tra nhưng không có.
Đi mọi nơi cô từng đến thậm chí là về cả Tịch gia nhưng vẫn không thấy.
Đến tối vân không thấy anh dường như bất lực sợ rằng người bắt cóc cô tống tiền.
Imaginshi vừa nghe tin Tịch Nhan mất tích tuy dáng vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại náo động không thôi.
Nhìn thấy sợi dây chuyền của hắn mà dám động vào người cho dù tổ tiên 3 đời họ hàng 9 góc hắn cũng phải giết sạch..