Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


“Ấy cháu trai này đừng khinh thường tâm linh chứ.

Lá bùa này được cao nhân trên núi cao luyện, không biết bao nhiêu người muốn có trả giá 10 tỷ còn chưa bán.

Hôm nay hữu duyên gặp được ta bán cho cô với giá hữu nghị 5 tỷ.”
Hắn ta cười lãnh đạm nhìn cô, mắt cả hai con người sáng rực lên không biết nó có thật không.
“50.”
“Ấy không được đúng 5 tỷ cơ.

Bùa…”
“200 không thể hơn.”
“Được, ghép bàn được không?”
“Được.”
Tịch Nhan gật đầu, một đám đạo sĩ cầm đồ nghề ngồi xuống lập tức gọi món không biết ngại.
“Chủ quán tất cả mọi thứ 50 trừ rau.”
Tịch Nhan cũng không bất ngờ lắm, vừa nhìn là đã biết thủ đoạn của bọn họ, cùng lắm là lừa lại một vố là cùng chứ có sao.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.


Tôi là Lý Hưng rất vui gặp cô gái.”
“Oh? Họ Tịch tên Nhan.”
Xong cô và họ cũng không nói gì nữa, đang định đứng dậy vui vẻ đi về thì bị chủ quán ngăn lại.
“Ấy các vị còn chưa trả tiền mà.”
“Cô ấy trả.”
Lý Dũng chỉ về phía sau rồi quay lại nhìn nhưng đã không thấy người.

Cả đời đi lừa người khác nhưng không ngờ hôm nay lại bị người khác lừa đúng là nghiệp mà.
“Chết đại ca chúng ta bị lừa rồi.”
“Má chúng mày còn đứng đấy móc tiền ra trả nhanh.

Cô em tôi sẽ ghi nhớ mối tiền này.”
Lý Dũng nắm tay thành quyền nhìn về hướng xa xa.
Hướng này Tịch Nhan và Anh Khôi vừa trốn liền chạy như ma đuổi.

Trời vừa bắt đầu vào đông khiến cô run rẩy, hít một ngụm khí lạnh nắm chặt tay cậu bé cười toe toét.
“Hihi vui không con?”

“Mẹ ơi vui lắm mai chúng ta đi tiếp nhé?”
Tịch Nhan gật đầu chuẩn bị đi về thì đột nhiên nhớ là mình mất điện thoại.

Còn đường tắt thì lại quá tối, còn đi qua khu rừng đáng sợ kia nữa chứ.
Thấy cây điện thoại bên đường tay chân cô lạnh ngắt dắt cậu bé bước vào trong.

Có vẻ ấm áp hơn đấy.
Tịch Nhan đút tiền vào rồi bắt đầu ấn số.

Sau một hồi thì cuối cùng cũng xong, Anh Khôi thấy bên ngoài 7 người đạo sĩ vừa nãy cũng đã sắp đi đến đây nhưng hình như chưa phát hiện ra hai người họ.
Điện thoại Mộ Cố Trì reo lên, một số lạ gọi đến.

Anh nghe máy trong tuyệt vọng.
“Alo?”
“Cố Trì đến đón em được không?”
“Tịch Nhan em ở đâu?”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc anh lập tức ngồi dậy chạy lên xe phóng đi.

Không tránh khỏi vui mừng, anh đã tìm lại được ánh sáng của cuộc đời mình.
“Em ở đối diện trường đại học XXX.”
“Được 5 phút nữa anh đến.”
Mộ Cố Trì đạp ga phóng nhanh hết mức, gió đầu đông thổi bay mái tóc anh nhìn đẹp đến bất thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận