Vừa gọi điện thoại xong Tư Anh Khôi giựt nhẹ áo Tịch Nhan.
Cô cúi xuống xem cậu bé có chuyện gì thì mắt cậu cứ đăm đăm về một phía.
“Con sao vậy?”
“Đám người chúng ta lừa sắp đến đây rồi kìa.”
Tịch Nhan vẫn bình thản bước ra ngoài, thấy cô bọn họ chạy lại không định cho cô chạy thoát.
Khí chất ngầu của Tịch Nhan lại hiện lên, khí chất của một đấng vương giả.
Cô không sợ gì cả, nếu đã dám lừa thì sao còn sợ.
“Đại ca cô gái này vừa nãy đã lừa chúng ta đấy.”
“Biết rồi cút đi.”
“1000 bao phòng trọ phục vụ cho tôi thế nào?”
Mắt 6 người kia sáng rực lên chỉ còn mỗi Lý Dũng kiên trì giữ vững tinh thần.
Nhưng cuối cùng cũng bị đánh bại.
“Thành giao.
Có việc gì cứ liên hệ số điện thoại của tôi.”
“Được thành giao.”
Nói xong bọn họ cầm thẻ đi, Anh Khôi ngớ ngẩn không ngờ vui vui lại thu một đám người làm thuộc hạ.
“Mẹ tin tưởng được bọn họ sao?”
“Đừng lo không sao đâu.”
Tịch Nhan xoa đầu cậu bé, Anh Khôi không tin lắm nhưng vẫn gật đầu tin cô.
Một hồi cả hai dắt nhau đi dạo trên vìa hè, gió tối lạnh thổi bay qua làm cô rét run.
Thấy mẹ lạnh cục bông nhỏ đề nghị cô bế.
“Mẹ bế Khôi sẽ không lạnh nữa.”
“Ok mẹ tin Khôi.”
Tịch Nhan bế cậu bé trên tay, chắc vì quá mệt mỏi mà cậu thiếp đi trong vòng tay ấm áp của cô.
Tịch Nhan bồng cậu bé cũng cảm thấy hạnh phúc và ấm áp hơn.
Chợt cô muốn có một đứa con như Anh Khôi để bớt cô đơn.
Tầm 7 phút sau Mộ Cố Trì dừng xe lại, hốt hoảng chạy xuống cởi áo khoác rồi mặc lên cho cô.
“Tịch Nhan em có sao không?”
“Em lạnh, ôm em.”
Mộ Cố Trì không ngần ngại bế cô trên tay rồi đưa vào xe.
Anh Khôi nằm yên tĩnh trong lòng Tịch Nhan.
“Đây là ai?”
“Ủa? Viễn Trình chưa nói với anh sao? Đây là con của Kiều Anh, còn em phụ trách làm mẹ nuôi thằng nhóc.
Ước gì em cũng có một đứa con nhỉ?”
Đôi mắt cô nhẹ nhàng vuốt tóc Anh Khôi.
Mộ Cố Trì cười đầy ẩn ý.
“Đương nhiên anh có thể đáp ứng cho em một đứa con.”
“Đương nhiên anh có thể đáp ứng cho em một đứa con.”
Khuôn mặt cô đỏ ửng, có trẻ con ở đây mà anh có thể tự tiện nói như vậy.
Thấy cô an toàn anh cũng nhẹ nhàng mỉm cười, cuộc sống như vậy có tốt không cơ chứ.
Cả người Tịch Nhan và Anh Khôi đều ám mùi ở quán thịt nướng.
Anh nghiêm mặt hỏi.
“Em và cậu bé này đi ăn thịt nướng? Điện thoại cũng vứt luôn?”
“Vứt? Em làm rơi ở đâu ý.”.