Cô suy nghĩ lại, môi nhỏ chu ra anh không nhịn được môi lại chạm môi.
Vị ngọt hơn đường làm Mộ Cố Trì say đắm.
Tịch Nhan đẩy anh ra rồi quay mặt đi chỗ khác né tránh ánh mắt Mộ Cố Trì.
Anh liếm bờ môi cảm nhận một chút dư vị còn lại.
Tiếng điện thoại phá tan bầu không khí ngại ngùng của hai người.
Cô giật mình quay về phía anh, Mộ Cố Trì bắt máy.
“Alo? Tìm được Tịch Nhan chưa con?”
Giọng mẹ anh lo lắng, run rẩy nghẹn ngào hỏi anh.
Cố Trì thở dài.
“Con tìm được rồi, chỉ là chơi quên giờ mà thôi.”
“Tốt, thế là tốt rồi.”
Nói xong bà vui mừng tắt máy, Cố Trì không hiểu sao điện thoại cô tìm được trong rừng mà cô lại ở gần trung tâm thương mại.
“Tịch Nhan anh hỏi này, tại sao điện thoại em lại ở bên trong khu rừng gần nhà?”
“Hả? Nó rơi ở đó sao? Em bất cẩn quá.”
Cô tự trách bản thân mình làm mất điện thoại khiến mọi người lo lắng.
Mộ Cố Trì bất giác nhìn cô với ánh mắt không hề tầm thường.
“Ở chỗ bìa rừng có một cái biển đã mục đi vào tầm 300m rẽ trái 400m rồi rẽ trái tiếp 300m là đến một con cầu bằng gỗ.
Băng qua cây cầu ấy có thể đến trung tâm thương mại.”
Cô hí hửng kể cho anh nghe về bí mật của mình một cách háo hức.
Chỗ đó là một người con trai hồi nhỏ đã chỉ cho cô, theo trí nhớ mà đi thôi.
Anh không nói gì xoa đầu cô, bao ưu tư muộn phiền lập tức tan biến.
Cô là ánh sáng, là mặt trời duy nhất của anh nên anh sẽ không thể để cô biến mất.
Trên đường về nhà cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ lại những chuyện hôm nay.
Cảnh tượng đổ máu thật khiếp người, lúc đó máu bắn lên cả mặt cô nếu như là bình thường có khi đã ngất tới nơi rồi ấy chứ.
Hôm nay Tịch Nhan phải tự khen bản thân mình dũng cảm.
Bất giác nhớ lại Imaginshi cô bồn chồn không biết hắn ta giờ như thế nào? Hồi trưa sắc mặt hắn ta còn nhợt nhạt, giọng yếu ớt không giống lúc trước khàn đặc mạnh mẽ.
Minh Gia Tử cầm ly rượu ngon say đắm nhìn mĩ nhân bên cạnh.
Lệ Kỷ Nhiên nhàn nhạt rót rượu hầu hạ cậu ta, từng đường nét trên khuôn mặt Gia Tử sắc nét đến kì lạ.
“Minh Thiếu…”
“Ấy Lệ tiểu thư có phải đến từ Đô Thành hay không?”
“Đúng là tôi đến từ Đô Thành, sang đây chỉ vì công việc.”
Minh Gia Tử cười cười, bao nhiêu tuyệt sắc mĩ nhân giới giải trí một cậu nhóc 21 tuổi như anh ta lại chẳng “đụng” qua một lần.
Lệ Kỷ Nhiên này e là cũng chỉ vì địa vị và tiền tài mà thôi.
Gia Tử lắc lư ly rượu trên tay không tự chủ được mà suy nghĩ đến người con gái khác.
Trước giờ anh ta trong việc đại sự như thế này chưa bao giờ suy nghĩ đến ai nhưng mà tại sao hôm nay lại có trường hợp ngoại lệ.
Cậu ta tỉnh khỏi mộng chán nản lắc đầu, rượu trong tay mĩ nhân bên cạnh bỗng chốc lại không còn cảm giác.
Điện thoại đến anh ta nhấc máy, một giọng nói của một người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng.
“Gia Tử con đi đâu?”
“Mami không cần lo xíu nữa con sẽ về nhà.”
Lệ Kỷ Nhiên hơi bất giờ, không thể tin nổi ông hoàng giới giải trí lại là một đứa con nghe lời mẹ đến vậy.
“Minh Thiếu ngài…”.