Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa


“Này này mày sao vậy?”
“Tao không biết, bỗng nhiên nhìn thấy đồ ăn là tao nôn khan.”
Tần Kiều Anh chợt hiểu ra vấn đề, miệng cười tủm tỉm tay đỡ cô ngồi xuống ghế.

Tịch Nhan không biết gì cứ ngẩn ngơ hỏi.
“Sao mày cười.”
“Haha xíu nữa mày sẽ biết.

Giờ uống nước và đến bệnh viện kiểm tra xem có chuyện gì không.”
Tịch Nhan gật đầu, đứng dậy rồi đi cùng Kiều Anh.

Vừa bước đến cửa cô đã cảm thấy sợ hãi, tim đập thình thịch.
“Mày ơi không vào được không?”
Tịch Nhan kéo áo Kiều Anh lại, cô phì cười nhìn một người con gái đang nũng nịu với mình.

Kiều Anh động viên Tịch Nhan.
“Không sao đâu, nhẹ nhàng lắm.

Đừng sợ nữa nhé?”
“Huhu tao không muốn.”

Kiều Anh không còn cách nào khác đành xách người Tịch Nhan vào khoa sản.

Một mình ngồi bên ngoài hành lang đông đúc người.
Đang nghịch điện thoại thì một cô y tá gọi Kiều Anh vào.

Cô lo lắng không biết có chuyện gì.
“Tôi đây sao vậy?”
Kiều Anh bước vào thấy Tịch Nhan nước mắt lưng tròng không để bác khám.

Y tá và bác sĩ bên cạnh khuyên hết lời nhưng cũng chịu.
Kiều Anh bước vào, Tịch Nhan nắm chặt lấy áo cô.

Không còn cách nào Kiều Anh dỗ dành an ủi cô.
“Nào không sao đâu.

Khám đi tao sẽ cho mày đi ăn đồ ngon.”
“Ở đây cùng tao.”
Tịch Nhan nghẹn ngào nắm chặt vạt áo không buông.

Kiều Anh gật đầu thoả hiệp rồi lấy một cái ghế ngồi bên cạnh.

Người ta lấy một chất lỏng gì đó bôi lên bụng cô rồi lấy một cái máy bắt đầu di chuyển.

Tịch Nhan nhắm chặt mắt lại.
“Cô gái thả lỏng ra nào, không sao đâu.”
“Tịch Nhan không sao mở mắt ra xem đứa con của mày đi.”
Cô run rẩy nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn lên màn hình.

Tuy chỉ có 2 màu đen trắng cùng một dấu chấm hơi lớn nhưng cô có thể cảm nhận được sự ấm áp từ đứa nhỏ đó.
Ánh mắt cô sáng lên, vui mừng cười tươi nhìn đứa trẻ trên màn hình kia.

Kiều Anh nhìn thấy biểu cảm của cô thì cũng vui theo.
Nghĩ lại lúc trước khi nghe tin có thai, Kiều Anh không tin vào mắt mình chỉ muốn phá quách cái giọt máu của Tư Quân Cửu.

Nhưng cô vẫn giữ, bởi vì đây là máu mủ của cô không thể để một tên như Cửu Gia phá được.
Tịch Nhan vui không nói lên lời, ánh mắt cứ sáng lên chỉ chăm chú nhìn đứa con còn chưa thành hình của mình.

Cũng phải thôi đây là kết tinh tình yêu của cô và Mộ Cố Trì mà.
Bác sĩ cười cười nhìn Tịch Nhan, ông hiểu cảm giác này của cô.

Ông động viên.
“Không cần phải sợ, đứa nhỏ này nghị lực sống rất tốt.

Cháu chỉ cần ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng và cẩn thận tronh việc đi lại là được haha.”
“Dạ…”
Tịch Nhan có chút ngại ngùng, Kiều Anh đứng dậy định báo tin vui cho Mộ Cố Trì nhưng Tịch Nhan kéo tay lại.
“Thôi để tao cho chồng mày.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận