Dù gì Tần gia vẫn hơn Tịch gia, nay Tịch Nhan lại chọc vào Tần Hy.
Không sợ cô ta về mách mẹ cô ta hay sao?
Thật là đường đường là chủ mẫu của Mộ gia mà phải sợ một Tần gia nhỏ bé hay sao? Một mình Kiều Anh cũng có thể phá tan cả Tần gia thì Tần Hy và mẹ cô ta chẳng là cái thá gì.
Kiều Anh vẫn im lặng ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Phải công nhận là từ khi Tịch Nhan lấy được Mộ Cố Trì con người như khác hẳn đi, miệng lưỡi sắc bén làm người ta không cãi lại được.
Tịch Nhan nhìn cô ta lại học thói quen của chồng mình cảm thấy thật dơ bẩn.
Chẳng phải như Mộ Cố Trì, cô cảm thấy tính cách, lòng dạ cô ta dơ bẩn không thể rửa bằng nước mà phải rửa bằng máu.
“Tịch tiểu thư, chẳng qua mẹ cả không may qua đời.
Nên mẹ con tôi mới có cơ hội.”
Kiều Anh nghe đến đây nỗi hận thù nổi lên, định vạch trần bộ mặt của cô ta nhưng bị Tịch Nhan nắm tay ngăn lại.
Cô cười nói.
“Vậy sao? Thật tiếc cho gia chủ Tần gia.
Mẹ tôi qua đời đã lâu cũng buồn khi không đi bước nữa như ba cô.”
Tần Hy cắn răng, đây không phải là bảo mẹ cô ta là trà xanh hay sao.
Cô ta cúi xuống không dám đối mặt với hai người mặc dù Tần gia vị thế hơn Tịch gia.
Cái cảm giác sung sướng này đúng là tuyệt không thể tả.
Tịch Nhan và Kiều Anh giống như nắm chắc phần thắng trong tay, hạ bệ cô ta một cách dễ dàng.
Bên ngoài Bạch Tử Hàn cùng Mộc Phong ngồi ngoài hành lang.
“Mày vẫn còn lưu luyến Tịch Nhan à? Cũng phải thôi một người con gái vừa xinh đẹp, vừa tốt tính như thế ai lại không thích cơ chứ.”
Bạch Tử Hàn nắm chặt tay, chính anh ta là người khiến cô đi đến bước đường lấy người khác.
Trong suy nghĩ của Tử Hàn vẫn là cô vì trả thù hắn ta nên mới lấy người khác.
“Haha tao sẽ cướp lại cô ấy.
Còn mày vẫn thích Tần Kiều Anh xấu xí đó sao?”
Mộc Phong không nói gì, từ nhỏ cả hai đã thanh mai trúc mã của nhau.
Anh ta hiểu rõ Kiều Anh, cô không xấu xí, cô rất xinh đẹp và lương thiện làm anh phải rung động không ngừng suy trong 20 năm nay.
Nếu như anh ta biết cô có con với người đàn ông khác thì sao nhỉ? Lại còn là bá chủ Nam Thành, Tư Quân Cửu nữa chứ.
Thật mong chờ.
“Xấu xí? Tao không nghĩ vậy.”
“Đã hơn 8 năm rồi mày vẫn không thể nào quên cô ta à? Với vẻ mặt này biết bao nhiêu đứa con gái nguyện chết vì mày.”
“Tao thích cô ấy, cũng giống như mày thích Tịch Nhan.
Ai cũng không thể cản.”
Nghe xong cả hai lại rơi vào trầm mặc không nói lời nào.
Bạch Tử Hàn lại định rút một điếu thuốc ra hút nhưng bị Mộc Phong ngăn lại.
Cả hai đi vào phòng hút thuốc, căn phòng ngập tràn khói thuốc, ngập tràn khói độc.
Hút thuốc lá nhiều sẽ ảnh hưởng tới phổi và các cơ quan chức năng khác, khuyên các bạn nào đang hút nên bỏ đi.
Bạch Tử Hàn xé tờ giấy nhắc nhở trên tường, khó chịu nói.
“Thật mất hứng.”
Bên này sau khi đã thoả mãn cả hai cầm tay nhau hiên ngang rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra tới cửa không nhịn được phì cười.
“Ê mày thấy mặt nó không? Trông hài lắm.”
“Haha tao không nhịn được cười.”.