Tịch Nhan và Kiều Anh bước vào.
Thấy vợ anh tươi tỉnh chạy lại ôm cô vào lòng.
Mộ Cố Trì cảm giác mấy nay hai vợ chồng cách xa không có một ngày ân ái từ khi Tần Kiều Anh xuất hiện.
Mộ Cố Trì bế Tịch Nhan lên xe, còn mình bên cạnh dụ dỗ cô vợ nhỏ.
Tịch Nhan nhớ lời bác sĩ dặn dò nên một mực từ chối việc ân ái với anh.
“Tịch Nhan giúp anh đi, anh khó chịu lắm.”
Mộ Cố Trì chỉ xuống dưới hạ bộ, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác không dám nhìn thẳng anh.
Thật vô sỉ.
“Kh… Không được, anh đi tắm nước lạnh đi.”
Mộ Cố Trì hờn dỗi không nói chuyện với Tịch Nhan nữa.
Cô thấy thế chủ động nhướng người hôn lên má Cố Trì rồi cười tươi nhìn anh.
Hơi thở nóng hổi phập phồng làm anh khó chịu.
Tại sao đã không cho người ta lại cứ tỏ vẻ đáng yêu là sao? Tịch Nhan phải chăng là yêu nghiệt phật tử phái xuống trừng phạt anh.
“Không được.
1 cái không đủ.”
Mộ Cố Trì tấp xe vào lề đường xốc cô lên đùi.
Tịch Nhan cảm giác được hạ bộ của Cố Trì đang cứng chạm vào bắp đùi cô.
“A Cố Trì đừng mà.”
Hơi thở nóng ran của anh phả vào cổ cô, yết hầu thì lên xuống liên tục không có dấu hiệu ngừng lại.
Mộ Cố Trì ghì chặt cô vào, hai đôi môi áp sát vào nhau.
Anh nhẹ nhàng mà mạnh bạo dùng lưỡi tách miệng cô.
Xâm nhập mọi ngóc ngách hút hết mật ngọt không chừa lại một chút nào.
Một lúc sau, cả hai mới quyến luyến rời xa nhau.
Hơi thở gấp gáp sau một nụ hôn dài, trên còn vương lại một sợi dây bạc.
Mộ Cố Trì không chịu liếm lại một chút dư vị còn đọng lại.
“Cố Trì em…”
Tịch Nhan định nói gì đó nhưng dừng lại quay mặt rầu rĩ bỏ đi.
Anh nhận ra cô đang dấu diếm gì đó nhưng mà lại không muốn ép buộc cô.
…
Sáng hôm sau, Kiều Anh bị cấm túc ở nhà bởi vì Tư Quân Cửu sợ cô ấy xảy ra chuyện gì nhưng mà làm sao để có thể ngăn hai con chim này ngừng bay cơ chứ.
1 tiếng sau, cả hai xuất hiện ở bệnh viện.
Vết thương trên miệng Kiều Anh vẫn còn băng bó trông khá là khó coi.
Khoa phụ sản…
Kiều Anh nằm im trên ghế chờ đợi kết quả.
Bác sĩ cười tươi nhìn Kiều Anh, Tịch Nhan hồi hộp nhìn màn hình máy tính.
“Chúc mừng, chúc mừng cô đã có thai.”
Tịch Nhan nghe xong nhẩy cẫng lên vui sướng, Kiều Anh ngơ ngác không tin vào mắt mình.
Đã có môt tiểu ác quỷ rồi giờ lại có thêm một đứa nữa.
“Mày có thai rồi kìa nghe thấy gì chưa?”
Đây quả thực là song hỷ mà.
Một tuần hai cặp bạn thân lại có cùng chung một tin vui.
“Nếu như con mày là nữ, con tao là nam lớn lên tao sẽ bắt nó lấy con gái mày.
Mong chờ quá.”
Tịch Nhan háo hứng liên tục liên tưởng cảnh tượng sau này.
Mặc dù không muốn chấp nhận nhưng cái gì nó cũng đến mà.
Tịch Nhan không muốn chờ nữa muốn lập tức gọi điện về báo tin cho người ở nhà.
“Alo? Cố Trì, chủ nhật này có tiệc ra mắt người nhà họ Mộ phải không?”
“Đúng rồi.
Sao em lại hỏi thế?”
“Không sao em chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi mà.”
Nói xong cô tắt máy đi, tất cả mọi thứ chủ nhật này anh sẽ biết rõ.
Tận trong thâm tâm Tịch Nhan cảm thấy ấm áp, một sinh mệnh nhỏ ở trong bụng chưa thành hình khiến cô có cảm giác gia đình.
“Này con bao giờ mới ra đời cho mẹ bớt một lo lắng đây?”.