" Đây là món quà tôi tặng em ".
Giọng nói trầm ấm bay bổng đủ để phụ nữ không kìm lòng được mà rung động. Nội tâm Vân Khê nổi lên từng trận ngạc nhiên, kinh ngạc. Bản thân không biết nói gì nữa hoặc không biết mở miệng như nào. Những màn pháo hoa liên tục bay lên loé sáng cả bầu trời đêm tối, sáng bừng khuôn mặt cô.
Đúng như lời hứa, hắn sẽ bắt ép cô phải làm gì cả. Có lẽ hắn đã dự đoán được cô sẽ từ chối hắn.
Tịch Nam Dạ quay sang ngắm cô gái đứng bên cạnh, ngắm nhìn biểu cảm ngơ ngác vì trận pháo hoa mà hoá đá, đôi mắt long lanh rung rinh làm hắn không kiềm chế được cảm xúc mà ngắm nhìn mãi không rời. Thoáng nhìn pháo hoa rực rỡ bắn lên bầu trời, đáy mắt hắn hiện lên tia ôn nhu chưa từng có, khuôn mặt trở nên ôn hoà. Đáy lòng vui vẻ, thầm nghĩ chỉ cần cô vui là được.
Cả hai đều không ai nói một câu nào.
Thực lòng, tối nay cô không biết hắn có mục đích gì nhưng món quả hắn dành cho đã khiến cô ngỡ ngàng đến mức xúc động!.
Cả người cô cứng ngắc không biết rơi vào vòng ôm của hắn từ lúc nào không hay…
" Anh…"
Đến khi cô phản ứng lại đã được hắn ôm chặt, hai cánh tay cứng nhắc ôm chặt cô không buông như muốn khảm sát cô vào người hắn. Dường như cô ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ mà mát lạnh trên người hắn. Trái tim lần nữa đập loạn, đầu óc trống rỗng, hai cánh tay giơ ra giữa không trung đắn đo không biết có nên ôm lại hắn không đây.
Ngay lúc này, cô rất muốn khóc lên hỏi hắn rằng: " Từ trước đến nay anh có thật lòng yêu tôi không? ".
Thế nhưng, cô không có can đảm đó.
Hận thù mãi mãi là hận thù. Cho đến nay cô biết lòng mình còn yêu hắn đến mức nào, có nhớ tới đâu đi chăng nữa cô vẫn không thể mềm lòng trước hắn.
" Tiểu Khê…". - Hắn lần nữa dịu dàng gọi tên cô, đầu hắn tựa vào hõm vai của cô, dùng cánh mũi thân mật nhẹ nhàng cọ xát cánh cổ giống như đang tham lam hưởng thụ mùi hương thơm mát trên người cô. Mùi hương làm hắn nhung nhớ, làm hắn mất đi lý trí…
" Hôm nay là đêm cuối…tôi có thể ôm em một lát không? ".
Lời của Tịch Nam Dạ vang bên tai cô không giống câu hỏi đơn thuần mà tựa như là lời khẩn cầu, tựa như…như hỏi xin ý kiến vậy.
Nhưng…cho dù cô có trả lời có hay không thì cũng vẫn bị hắn ôm từ nãy rồi.
" Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây. Từ nay tôi không can thiệp vào cuộc sống của em nữa, không làm phiền đến em nữa ". Nha𝔫h 𝔫hất tại ⩶ 𝙏𝙍U𝖬𝙏𝙍U 𝑌ỆN.ⅴ𝔫 ⩶
Hắn lưu luyến thì thầm bên tai cô, câu từ hết sức dịu dàng và thâm tình. Đáy lòng cô vừa xót xa và kinh ngạc.
Xót xa vì ngay lúc này khi hắn nói ra những lời đó, cô cảm thấy hắn giống như là cậu thanh niên vừa bị ai đó ruồng bỏ vậy.
" Anh nói thật chứ!?. Sẽ không làm phiền đến tôi? ".
" Đúng thế, sẽ không tìm đến em! “. - Nói đến đây càng hắn ôm chặt cô hơn: " Nhưng có một điều kiện…”
" Điều kiện gì? ". - Cô hồ nghi hỏi hắn.
" Chỉ cần em đừng xuất hiện trước mặt tôi ". - Hắn cười chua xót: " Nếu tôi thấy em xuất hiện trước mặt tôi hoặc một ngày nào đó em để tôi phát hiện ra em thì tôi không bao giờ buông tay em ra nữa, mãi mãi giữ em lại bên mình ".
Vân Khê không biết rằng khi hắn nói ra những lời này ánh mắt hắn bi thương đến mức nào…
Tịch Nam Dạ không để cho cô mở miệng nói câu nào đã buông cô ra, gần như lạnh lùng và vô tình nói với cô: " Em có thể đi! ". Rồi quay lưng về phía cô, dáng vẻ hờ hững như cả hai đã biến thành hai con người xa lạ vậy.
Sự thay đổi nhanh chóng của người đàn ông khiến Vân Khê chưa kịp tiêu hoá chuyện gì vừa xảy ra. Cô ngây ra nhìn hắn lạnh lùng quay lưng về phía mình. Tiếng gió nhẹ nhàng thổi ngang qua khiến áo sơ mi màu trắng sạch sẽ vốn phẳng phiu chốc lát đã nhàu đi, dáng người đàn ông thẳng tắp mê hoặc lòng người, cánh tay săn chắc dựa lên lan can, bóng lưng như có như không mang theo nỗi cô đơn vào cô tịch khiến lòng cô đau nhói khôn xiết…
Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tịch Nam Dạ bao giờ, trong tâm trí cô, người đàn ông này luôn có tâm tư khó lường, lạnh lùng vô tình. Ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn, muốn thông qua đó thấu hiểu tâm tư con người này. Cho dù ánh đèn hay ánh trăng có sáng đến mấy thì ở góc độ này thì cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, càng không thể đoán hắn đang nghĩ gì…
Cô thầm cười khổ, tại sao phải quan tâm đến hắn chứ!?. Từ giờ hai người bọn họ cũng chẳng liên quan đến nhau nữa. Cô nên vui mừng chứ nhỉ!?. Nghĩ đến đây, Vân Khê khẽ hít sâu, cố gắng xoá bỏ cảm giác đau lòng đi. Song, cô không nói một lời, cứ vậy mà rời đi để lại mình hắn bơ vơ, lẻ loi đứng đó…
…
" Cô đến đây làm gì? ".
Trong căn nhà trọ hết sức tồi tàn một cô gái đang làm bộ mặt cau có, khó chịu nhìn cô gái đang đứng ở cửa. So với hai tháng trước thì hiện tại cô ta tàn tạ hơn bao giờ hết, trên mặt là bộ quần áo rẻ tiền, khuôn mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn giữ được tư vị xinh đẹp, tuy rằng cô ta thiếu ăn thiếu mặc nhưng không đến nỗi bỏ đói. Chỉ là từ khi nhà họ Vương phá sản, cô ta không quen cuộc sống đến mức nghèo nàn như này chút nào!.
Trái ngược với cô ta, thân ảnh đứng ở cửa có bộ dạng tươi tắn đến mức nào, cô gái làm như không chú ý đến vẻ mặt phẫn nộ của cô ta mà cứ tự nhiên dẫm dầy cao gót đi thẳng vào phòng.
Hai cô gái đứng đối diện với nhau đều có chiều cao tương đương như nhau, Vương Tử Uyên dùng đôi mắt lạnh lùng liếc xéo Trạch Thi Nhã: " Thế nào?. Sao lại để hắn biết? ".
" Hắn quá khó đối phó ". - Cô ta nhún vai, cười đáp: " Tôi không biết hắn điều tra tôi! ".
" Ha…" - Vương Tử Uyên cười khinh bỉ, cả người dựa vào bức tường: " Cô đúng là ngu ngốc mà, chẳng làm được tích sự gì! ".
" Chị khác gì tôi đâu?. Ít ra thì hắn cho tôi số tờ chi phiếu này, an nhàn cả đời! ". Cô ta vừa nói vừa cầm tờ chi phiếu lên để trước mặt Vương Tử Uyên, khuôn mặt hướng đến người đối diện nở nụ cười mỉa mai: " Còn chị thì sao, theo hắn lâu hơn tôi chỉ đổi lại hai chữ " phá sản " thôi à? ".
" Cô…! ". - Vương Tử Uyên nghiến răng, trừng mắt với Trạch Thi Nhã, đáy lòng nổi lên sự ghen tức. Chẳng phải con nhỏ này đi theo hắn hai tháng thôi sao. Tại sao con nhỏ Trạch Thi Nhã này lại được hắn ưu ái hơn!?. Cô ta không phục!.
Từ ngày Vương thị rơi vào bờ vực phá sản thì Vương Tử Uyên đã ôm được cái chân vững chắc giúp cho tập đoàn Vương thị không rơi vào khủng hoảng nữa. Và người mà cô ta ôm chân được không ai khách chính là ông trùm nắm ngành Kinh tế Đại Lục - Tịch Nam Dạ. Vương Tử Uyên đã theo hắn rất lâu, còn có ước mơ bước chân vào Tịch gia trở thành Tịch thiếu phu nhân. Thế nhưng, cũng giống như Trạch Thi Nhã, Vương Tử Uyên từ đầu đến cuối chỉ là " chân sai vặt " cho hắn mà thôi!. Dù cô ta có quyến rũ hắn hay cố ý khiến hắn để ý đến thì hắn vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng, tỏ ra lạnh nhạt với cô ta!.
Cho đến khi Vương thị phá sản, gia đình cô ta rơi vào hoàn cảnh túng quẫn, nợ nần không kém gì Vân thị!. Ngày trước, cô ta lởn vởn lại chỗ hắn thì bị người của hắn đuổi đi!. Không những thế, nơi cô ta hiện tại đang làm chỉ là bệnh viện nhỏ trong thành phố, lương ba cọc ba đồng ai mà chịu nổi chứ!. Nghĩ tới đây, cô ta liền trách cứ Trạch Thi Nhã:
" Tôi chẳng hiểu sao năm đó cha của tôi quyết định nhận nuôi cô làm gì, bảo cô báo hiếu chẳng thấy báo hiếu đâu! ".
Thật ra để Trạch Thi Nhã vào Tịch thị là ý đồ của bọn họ. Từ khi phá sản, cha của Vương Tử Uyên ngày ngày uống rượu, không thì gái gú rượu chè, nơi ông ta đang sống là tiểu khu nhỏ cũ kỹ. Ông ta không những không làm gì còn bắt ép hai cô kiếm tiền cho ông ta, do Vương Tử Uyên là con gái ruột nên ông ta sẽ yêu thương hơn còn với Trạch Thi Nhã thì ông ta sẽ không nể nang, thi thoảng còn chửi bới cô ta!.
Dường như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, Trạch Thi Nhã không nói gì, im lặng quan sát Vương Tử Uyên từ trên xuống dưới. Khác với dáng vẻ tiểu thư trước đây, bây giờ trên người Vương Tử Uyên là áo phông sáng màu phối với quần đen trông cũng chẳng thời trang gì cả. Khoé mắt cô ta hiện lên tia châm chọc: " Chậc, tôi đã nói với chị rồi, làm " gái " đi còn không chịu, xem dáng vẻ của chị đi, có khi kiếm không ít tiền từ các ông lớn đấy! ".
" Ý gì đây? ". - Nghe ra mùi vị trêu chọc từ Trạch Thi Nhã, Vương Tử Uyên bực bội đáp lại: " Tôi không đến mức phải bán thân! ".
" À ha…" - Cô ta còn muốn trêu chọc thêm nữa: " Phải rồi, chị chung trinh một lòng một dạ với Tịch Nam Dạ thế cơ mà! ".
Trạch Thi Nhã cố ý nhấn mạnh 3 chữ " Tịch Nam Dạ " và ba chữ này như dao găm đâm vào trái tim Vương Tử Uyên, cô ta không trả lời chỉ tặng người đối diện một ánh mắt giết người.
" Ây…đừng nhìn tôi như thế ". - Trạch Thi Nhã cười tươi rói, giơ hai tay đầu hàng: " Vào chuyện chính đi, chẳng phải nhà họ Vương các người muốn trả thù hắn lắm sao?. Giờ đến bản thân tôi còn chưa kịp làm gì đã bị hắn đuổi rồi! ".
" Đúng là con người hắn khó mà ai đụng vào được! ".
Vừa nói, khoé mắt Trạch Thi Nhã lộ lên tia tán thưởng.
Vương Tử Uyên như đang nghĩ gì đó, ánh mắt như có ý đồ lia về phía Trạch Thi Nhã: " Trước đây, cô làm ở Vân thị, không ít tin đồn cô theo đuổi Vân Mộc ".
" A? ". - Trạch Thi Nhã kinh ngạc nhìn cô ta: " Sao chị nói đến vấn đề này? ".
" Cô thích Vân Mộc? ".
" T…tôi ". - Khuôn mặt Trạch Thi Nhã phức tạp, giọng nói ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi.
Vương Tử Uyên có vẻ không quan tâm đến sắc mặt không tự nhiên của Trạch Thi Nhã lắm, trong mắt hiện lên tia cười trào phúng: " Tịch Nam Dạ nói rằng, ngoài cô ra thì có bên khác nhúng tay vào, phải không? ".
Trạch Thi Nhã im lặng lúc lâu mới đáp: " Phải! ".
" Vân gia có mối quan hệ với Từ gia, từ lúc con trai duy nhất Từ gia qua đời, Từ gia không qua lại với Vân gia nữa “. - Vương Tử Uyên bỗng nhiên nói: " Ngoài Tịch gia có thù với Vân gia ra thì còn có Văn gia.”.
Nghe đến đây, Trạch Thi Nhã sững sờ ra giây lát: " Tại sao Tịch gia hận Vân gia đến vậy? ".
" Nghe nói liên quan đến cái chết bố mẹ của Tịch Nam Dạ, tôi nghe thoáng qua từ người làm ở Hoa Uyển viên nói thế ".
" Ha…tôi hiểu rồi ". - Trạch Thi Nhã khoay tay lại, khoé miệng cong lên nở nụ cười giảo hoạt giống như cô ta đã tính kế đến điều gì đó: " Nếu muốn lật đổ được Tịch Nam Dạ thì chỉ có một cách…đó chính là Vân Khê! ".