Chỗ gác cổng của tiểu khu đúng kiểu có cũng như không, thanh chắn được nâng lên quanh năm.
Bên trong rất lớn, tổng cộng khoảng 20-30 toà nhà.
Nhiều toà nhà được xây dựng vào các thời điểm khác nhau, bởi vậy hình dạng của chúng cũng hoàn toàn khác biệt.
Toà nhà cô thuê nằm sát hàng rào, rất dài và không có cửa ra vào.
Có hai cầu thang, một cái ở phía tây ngoài cùng bên phải là cầu thang an toàn bên ngoài, còn cầu thang còn lại nằm ở phía trong trung tâm của toà nhà, là một cầu thang tích hợp.
Nhà cô ở tầng cao nhất- tầng 5, hướng Đông và nằm ở bên trái, nếu phải leo cầu thang để khiêng hết đồ trên xe vào nhà thì chắc cô sẽ kiệt sức rồi ngất mất.
Cũng may điểm đến của cô là gara chứa xe đạp điện ở cuối toà nhà.
Gara này không lớn, chỉ khoảng bảy tám mét vuông, sàn cao khoảng hai mét, không có cửa sổ nên không thể chứa người được, bình thường chỉ dùng để đậu xe đạp điện, thùng hàng linh tinh.
Bởi vì trước đó Thư Phức đã ký hợp đồng thuê tận hai năm, chủ nhà thấy cô còn độc thân lại trẻ tuổi nên đã đưa chìa khoá gara cho cô.
Cô trực tiếp lùi xe ngay trước gara, mở cửa xuống xe, nhanh chóng chuyển những túi đồ lớn từ trong xe vào bên trong.
Bình thường Thư Phức không vận động nhiều, có thể ngồi thì không bao giờ đứng, có thể nằm thì không bao giờ ngồi, sau khi chuyển hết một xe chở đồ như thế này, cô cảm thấy vừa nóng vừa mệt, đổ mồ hôi đầm đìa, liên tục thở hổn hển, xém chút nữa không thể đứng dậy được.
Nhưng Thư Phức không dừng lại nghỉ ngơi, cô khoá cửa gara rồi lại lên xe, lần này đích đến của cô gần hơn, đó là một cửa hàng bán gạo cùng ngũ cốc ở gần khu dân cư.
Ngày thường cô cũng rất ít ăn cơm, bột mì, ngũ cốc, dầu…nhưng đây toàn là những thực phẩm chính chiếm ít không gian, quan trọng nhất là chỉ cần một chút đã có thể no bụng.
Ngoài mì gạo, ngũ cốc và dầu, cửa hàng này còn có nhiều loại ngũ cốc nguyên hạt cùng gia vị, chủng loại cũng rất đầy đủ.
Để cốp có nhiều chỗ hơn, cô đã hạ lưng ghế sau về phía trước, lúc này cốp xe được thông với không gian phía sau nên rất rộng.
Cô báo lại những món mình muốn mua rồi nhờ nhân viên bán hàng giúp mình mang vào xe.
Nghe thấy danh sách, nhân viên lại nhìn Thư Phức mấy lần, chẳng qua cô bọc kín mít nên chẳng thấy được gì, hơn nữa thời buổi này có rất nhiều người lập dị, việc làm ăn đương nhiên quan trọng hơn hóng chuyện rồi.
20 bao gạo hai mươi cân, 5 túi bột mì hai mươi cân, mì sợi, yến mạch, gạo lứt, lúa mạch, bắp cùng mấy loại ngũ cốc khác đều được đựng trong túi hoặc chai nhỏ, mỗi phần nặng khoảng 1 đến 2 kg, mỗi loại cô đều lấy 5 đến 10 phần.
Dầu ăn cũng là thứ bắt buộc phải có, chúng được đặt trong thùng 4L, Thư Phức lấy tổng cộng 15 thùng.
Các loại gia vị như muối, đường, nước tương, tiêu, bột ớt, cô đều nhờ đối phương trực tiếp chuẩn bị ba hộp bìa cứng lớn cho mình.
Kỹ năng nấu nướng của Thư Phức chỉ ở mức trung bình, nhưng khi nghĩ đến cảnh đồ ăn nhạt nhẽo không có gia vị thì đương nhiên phải mua.
Lúc nhân viên giúp Thư Phức chuyển đồ lên xe thì cô cũng không rảnh rỗi, tiếp tục lấy điện thoại di động ra để đặt hàng vài siêu thị lớn gần đó, có nhiều con đường mua sắm nên cô phải tận dụng triệt để, không thể lãng phí một giây một phút nào.
Cô thậm chí còn không chọn giao hàng trong vòng một ngày hay nửa ngày mà trực tiếp chọn giao hàng ngay lập tức.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin