Một lọ có 120 viên khử trùng, giá chỉ hơn 20 đồng, một hộp có 100 lọ, mua nhiều sẽ được giảm giá.
Thư Phức kiểm tra số dư trong tài khoản rồi mua từ mỗi hiệu thuốc một hộp, tổng cộng hai hộp là 4000 đồng, mấy loại thuốc và hộp sơ cứu khác cộng lại tốn gần một phần hai mươi số dư của cô.
Mớ thuốc này tuy đắt tiền nhưng ngoại trừ hai hộp viên lọc nước ra thì những loại thuốc khác cũng không chiếm nhiều diện tích, cô chỉ có thể nhét thêm hai hộp nữa vào cốp xe, số thuốc còn lại đã chất đầy trên ghế phụ và phía trước xe.
…
Lúc Thư Phức trở lại gara với một xe chở đầy vật tư, một tiếng sấm khác lại vang lên trên bầu trời phía trên đầu cô.
Ánh nắng chói chang trên bầu trời đã biến mất từ lúc nào, bầu trời dần trở nên u ám, mây bắt đầu tích tụ lại, không khí dường như ngày càng nóng nực và oi bức hơn.
Có vẻ như thời tiết thay đổi rồi.
Thư Phức chỉ nhìn một lúc rồi tiếp tục dỡ hàng vào gara.
Mấy lô vật tư mua về chất đầy sàn nhà của gara nhỏ, Thư Phức nghĩ đến mấy thùng nước uống, nhu yếu phẩm hàng ngày và mấy vật dụng khác sẽ lần lượt được vận chuyển đến tận đây liền mặc kệ cái lưng đau nhức của mình mà vươn tay đóng cửa lại, mở đèn bên trong lên, sau đó duỗi tay trái kéo mở ống tay áo chống nắng.
Trên cổ tay trắng nõn của cô đeo một chiếc vòng tay rộng khoảng một ngón tay.
Vòng tay có màu bạc mờ, sờ vào thấy ấm áp, không có khoá đóng mở, cũng không có hoa văn trang trí, trông khá giản dị, chỉ là chiếc vòng tay bình thường nhưng lại vừa khít với cổ tay của cô, cũng không biết đeo vào như thế nào.
Nhìn thấy chiếc vòng tay này, Thư Phức thở dài, đưa tay chạm vào chiếc vòng, giữ khoảng hai ba giây, trong đầu khẽ mặc niệm.
Bề mặt của chiếc vòng tay đột nhiên trông giống như một màn hình cảm ứng, có hai biểu tượng sáng lên, một biểu tượng hình cái chai, cái còn lại có hình ba lô.
Cô bấm vào biểu tượng ba lô, chiếc vòng tay trong nháy mắt liền thay đổi, lớp sương bạc tách ra thành các hạt kim loại, từ từ lan dọc khắp cổ tay cô về phía mu bàn tay và các ngón tay như nước, cuối cùng nó quấn quanh toàn bộ bàn tay Thư Phức, tạo thành một chiếc găng tay.
Quá trình này diễn ra rất nhanh, từ lúc cô bấm vào biểu tượng ba lô cho đến lúc tạo thành găng tay hầu như chỉ mất chưa đầy hai giây.
Găng tay được làm bằng kim loại mềm, hợp lại với vòng tay, miễn là người khác không nhìn thấy quá trình vòng tay lan ra khỏi găng tay thì đối phương sẽ nghĩ rằng cô chỉ đang đeo đôi găng tay màu xám bạc bình thường.
Nếu không phải cảnh tượng này đi ngược lại với tiêu chuẩn khoa học hiện tại thì hôm nay Thư Phức đã không có khả năng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua vật tư.
Theo suy nghĩ của cô, tất cả những đồ vật mà găng tay chạm vào đều biến mất trong không trung, cùng lúc đó, Thư Phức rõ ràng “nhìn thấy” những thứ vừa biến mất lần lượt xuất hiện trong ba lô của không gian.
Cô gọi nó là không gian ba lô của vòng tay, nhưng cái tên này không phải vì không gian trong ba lô được phân loại và xếp chồng lên nhau như trò chơi mà đơn giản là vì biểu tượng hình chiếc ba lô xuất hiện trên vòng tay.
Trên thực tế, không gian này là một khối thống nhất, cô có thể cảm ứng được kích thước của nó, khoảng chừng 150 mét khối, lúc ở bên trong thời gian đều dừng lại.
Nó không lớn nhưng có thể chứa tất cả những vật dụng mà cô cần.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin