Lúc thu đồ vật vào thì cần ở trong trạng thái là chiếc găng tay, nhưng khi lấy đồ ra thì khác, chỉ cần suy nghĩ là có thể lấy ra trong một giây.
Khi cô thức dậy vào buổi sáng nay thì chiếc vòng tay không gian này đột nhiên xuất hiện trên cổ tay.
Cảm giác ý thức bỗng bừng tỉnh đến kỳ lạ, giống như trong đầu có một mảnh thuỷ tinh bị phủ đầy bụi chợt được nước gột rửa sạch sẽ, Thư Phức nhớ ra mình hoàn toàn không phải người của thế giới này!
Cô đến thế giới này đã mấy năm, nhưng trong quãng thời gian này cô đã mất đi ký ức ở thế giới gốc, cô kế thừa thân phận và ký ức của nguyên chủ rồi hoàn toàn coi mình là người bản địa ở đây, an phận đi học rồi trôi qua cuộc sống thường nhật.
Lúc Thư Phức đến đây cũng là lần đầu tiên cô đến thành phố này học đại học, cha mẹ của nguyên chủ đột ngột qua đời rồi để lại cho cô một căn nhà.
Để thoát khỏi sự quấy rầy của những người thân thích vẫn luôn mơ ước căn nhà đó, Thư Phức đã trực tiếp bán nhà rồi chuyển đến nơi này định cư.
Trước đó cô sống trong ký túc xá, số tiền bán nhà chỉ đủ để trang trải học phí và chi phí sinh hoạt, hiện tại cô mới ra trường và tìm được việc làm, cô đã lựa chọn thuê nhà mà không vay tiền để mua nhà.
Cũng chính vì điều này mà giờ cô mới có đủ tiền để mua sắm vật tư.
Vốn dĩ trong thế giới này cô cũng tên là Thư Phức, cô có thể chắc chắn rằng mình không nhập vào trong thân thể của nguyên chủ, bởi vì diện mạo của cô giống hệt như ở thế giới gốc, dù sao đây cũng là thân thể của mình, không có chi tiết nào sai sót được, chẳng hạn như nốt ruồi ở trong khuỷu tay hoặc vết sẹo nhỏ ở bên tai.
Nhưng “cô” ở trong trí nhớ có vẻ giống với cô của hiện tại_tất nhiên, do tuổi tác lớn lên và thay đổi về gu ăn mặc trong vài năm trở lại đây nên dáng người và khí chất sẽ hơi khác một chút.
Thư Phức cũng không biết “cô” đã đi đâu.
Hệ sinh thái phát triển của hai thế giới tương tự nhau, hai Thư Phức đều có vẻ ngoài giống nhau, nhưng tuổi tác và kinh nghiệm của họ lại khác nhau.
Khi Thư Phức đang nằm trên giường phân tích xem có phải mình đã tiến vào thế giới song song hay không, cô lại nhìn thấy trên cổ tay mình có một chiếc vòng tay màu bạc, rõ ràng đêm qua trước khi đi ngủ, cổ tay của cô vẫn trống rỗng.
Thư Phức chạm vào chiếc vòng tay rồi vô tình mở khoá, sau đó chạm vào biểu tượng hình “Cái chai”, rồi một cái chai thuỷ tinh quen thuộc xuất hiện trên tay cô.
Chai thuỷ tinh chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, giống như phiên bản mini của chai rượu thông thường, nhưng thân chai không màu và trong suốt, miệng chai được bịt kín, bên trong có một vũng nước màu xanh lam, trông giống như màu của biển khơi.
Trên mặt nước có một chiếc bè nhỏ đang trôi nổi, trên bè hình như có một ngôi nhà gỗ nhỏ mái bằng.
Khi Thư Phức lắc thử cái chai, làn nước trong xanh chuyển động qua lại nhưng chiếc bè vẫn luôn nổi trên mặt nước mà không chìm.
Nó giống như món đồ chai trí bằng chai có thể mua ở một cửa hàng lưu niệm nào đó, cô cố gắng mở nút chai nhưng không được, trên chai xuất hiện một dòng chữ:
[“Ngôi nhà bè không chìm” vẫn chưa được kích hoạt.
]
Nhìn dòng chữ này, cô như bị sét đánh.
“Ngôi nhà bè không chìm”- đây rõ ràng là bối cảnh trong phim hoạt hình mà cô viết!
Tin tức tốt, cô là biên kịch vừa viết xong toàn bộ nội dung cốt truyện!
Tin tức xấu, đây là một bộ phim hoạt hình phiêu lưu sinh tồn sau thảm hoạ tận thế…
Nhóm dịch: Nhà YooAhin