Chương 4:Giống như nhận thấy nghi vấn của Kiều Tô Kỳ, hệ thống thao túng giao diện trở về giao diện ban đầu, nói [Góc trái phía trên chân dung là tên cùng thông tin cơ bản của cô, nếu muốn xem tin tức càng tỉ mỉ thì cô cần ấn vào chân dung để xem xét.
Mà phía dưới tên của cô là biểu hiện của giá trị tồn tại, kí chủ tồn tại ở trong thiên tai một ngày, sẽ được tăng thêm 10 điểm giá trị tồn tại, giá trị tồn tại của cô hiện tại là 0, cấp bậc 0, chỉ có thể sử dụng dịch vụ kho hàng, chờ đến khi giá trị tồn tại tích lũy đến trình độ nhất định, hệ thống có thể thăng cấp miễn phí, cũng sẽ giải khóa càng nhiều dịch vụ cho cô.
][Ngoài ra, thương thành của hệ thống không thừa nhận bất cứ giá trị tiền nào, cô chỉ có thể sử dụng giá trị tồn tại để mua những thứ trong thương thành, bất luận là sản phẩm hay dịch vụ.
] Hệ thống dừng một chút, tổng kết nói [Công năng giới thiệu của hệ thống đến đây là kết thúc, nếu ký chủ có bất luận điều gì không hiểu, có thể nhấn vào nút ‘trợ giúp’ góc bên phải, tôi sẽ vì cô phục vụ mọi lúc mọi nơi.
][Vì vậy, hy vọng ký chủ có thể thuận lợi tồn tại ở trong thiên tai vô hạn.
]Hệ thống nói xong câu đó đã không có bất luận phản ứng gì nữa, có lẽ chỉ có nhấn ‘trợ giúp’ mới có thể đánh thức được nó.
Kiều Tô Kỳ đánh giá giao diện này, những dịch vụ khác cô còn chưa chú ý, chỉ mỗi một mục ‘Kho hàng’ này đã đủ để khiến cảm xúc của cô mênh mông.
Mới bắt đầu kho hàng chỉ có 300 cái ô vuông, mỗi ô vuông có thể cất chứa 999 vật phẩm tương đồng.
Nếu cô đem vô số vật nhỏ để trong một cái rương lớn, rồi đem bỏ vào kho hàng, như vậy chỉ chiếm một vị trí ô vuông.
Cứ như vậy, một ô vuông có thể chứa được 999 cái rương lớn, mà cô có tổng cộng 300 cái ô vuông, cô quả thật vô pháp tưởng tượng được, chỉ mới bắt đầu mà đã có một kho hàng có thể chứa đựng nhiều vật tư như vậy.
Càng đừng nói thời gian trong kho hàng là im lặng, đồ vật sẽ không bị hư hỏng, hơn nữa kho hàng còn có một ưu điểm là lúc sau có thể mở rộng thêm sức chứa.
Kiều Tô Kỳ tính toán một cách thô sơ giản lược, kích động đến nỗi bàn tay ứa ra mồ hôi.
Đời trước lăn lê bò lết trải qua mạt thế, vật tư vĩnh viễn không đủ dùng, cuộc sống vất vả ăn bữa nay lo bữa mai, lúc này đây được trọng sinh, mục tiêu duy nhất của Kiều Tô Kỳ chính là tích trữ thật nhiều vật tư, tìm một địa phương an toàn nằm yên.
Mà sự tồn tại của kho hàng, hiển nhiên là một trợ lực lớn để cô thực hiện mục tiêu này!14 phút sau, thợ cắt tóc run rẩy thu hồi tay, lau đi giọt mồ hôi mỏng không tồn tại ở trên trán, nhẹ nhàng thở ra nói: “Quý cô, cô xem độ dài như vậy đã được chưa?”Lúc này ý thức của Kiều Tô Kỳ mới rút ra khỏi giao diện của hệ thống, cô ngẩng đầu nhìn về phía mặt gương phía trước, thiếu nữ trong gương mặt mày thanh lệ, làn da trắng nõn, một đầu tóc ngắn nhìn càng có vẻ mới mẻ, nhanh nhẹn thoải mái.
Kiểu tóc này, không chỉ không có che lại ngũ quan trác tuyệt của cô, ngược lại còn tăng thêm vài phần năng động như ánh mặt trời của thời thanh xuân niên thiếu, đẹp hơn nhiều so với mái tóc như chó gặm mà cô tự cắt ở đời trước.
“Khá tốt, tổng cộng bao nhiêu tiền?”Thợ cắt tóc báo một con số, nhìn tóc dài đen nhánh rơi xuống trên mặt đất, đau lòng đồng thời đôi mắt lại sáng rực lên.
Mái tóc tốt như vậy, lấy làm tóc giả thật ra cũng không tồi.
.