Sau khi rời khỏi club, Phó Diễn lại một lần nữa biến mất.
Trần Tân cũng mặc kệ hắn.
Dạo gần đây anh còn nhiều việc khác cần xử lý.
Hai bên công ty mới xác nhận quan hệ hợp tác, bên chú Chung cũng cần qua lại xã giao.
So với một Phó Diễn ăn không ngồi rồi, không rõ tung tích thì Trần Tân giống người cầm quyền thực sự của công ty cũng như bang phái hơn.
Mà thực tế cũng chẳng khác biệt là bao.
Cho đến bây giờ, Trần Tân vẫn nhớ như in nỗi bàng hoàng khi được nghe nội dung di chúc của Đại ca, cùng với sự ghê tởm trong ánh mắt của Phó Diễn năm mười sáu tuổi.
Nghĩ tới Phó Diễn, Trần Tân bèn gọi điện cho nhóm vệ sĩ thường ngày vẫn giám sát hắn.
Nhóm vệ sĩ báo cậu chủ đã lái xe cắt đuôi bọn họ, có điều thiết bị định vị trên xe thể hiện hắn đang ở rạp chiếu phim.
Trần Tân bận đến nỗi không có thời gian để uống nước, vậy mà Phó Diễn lại nhàn nhã xem phim.
Cũng may công việc trong tay đã tạm thời hoàn tất, Trần Tân xem thời gian, nhớ thấy cũng đã nửa tháng kể từ lần trước anh dùng bữa cùng Phó Diễn.
Hôm nay anh sẽ dẫn hắn quay lại nhà cũ, ăn bữa cơm rồi bàn chuyện công việc.
Trần Tân lái xe tới rạp chiếu phim.
Bộ phim Phó Diễn đang xem còn chưa kết thúc, anh bèn yên lặng đứng chờ bên ngoài.
Không biết anh đợi bao lâu thì rạp chiếu phim mở cửa, đám đông dần tản ra.
Trần Tân đứng thẳng dậy, nhìn về phía cửa.
Một lúc lâu sau Phó Diễn mới đi ra, trong tay ôm một xô bỏng ngô, trên mặt là nụ cười hiếm thấy.
Không, không thể nói là hiếm thấy, chỉ có thể nói là hiếm thấy với Trần Tân mà thôi.
Vì Phó Diễn dường như chưa từng nở nụ cười thật lòng với anh bao giờ.
Hắn của lúc này đang cười thật dịu dàng, chăm chú nhìn người bên cạnh rồi nhỏ giọng nói gì đó.
Trần Tân từ từ đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, là một khuôn mặt quen thuộc – Hứa Diệu.
Đã lâu như vậy rồi mà cậu ta vẫn mang cảm giác học sinh như thế: làn da trắng ngần, dáng người dong dỏng cùng một đôi mắt đa tình.
Thế nhưng lại bạc tình tới bất ngờ, nếu không lúc đầu đâu dễ dàng đuổi cậu ta ra nước ngoài đến vậy.
Tình yêu tuổi học trò là thuần khiết nhất, anh cứ ngỡ Hứa Diệu dù gì cũng sẽ đấu tranh.
Nào ngờ khi Trần Tân vừa mới nhắc tới những lợi ích có thể nhận được: cơ hội đi du học, sẽ trả hết nợ cho gia đình cậu ta và quan trọng nhất là khiến ông bố bạo hành của cậu ta không dám dây dưa với cậu ta và mẹ nữa, Hứa Diệu đã lập tức đồng ý rời xa Phó Diễn.
Trần Tân có thể hiểu được sự lựa chọn của Hứa Diệu.
Nếu là anh, một bên là tình yêu, một bên là hiện thực thì khi đối diện với hiện thực, tình yêu thật sự yếu ớt tới không chịu nổi một đòn.
Hiện tại Hứa Diệu đã quay trở lại, một lần nữa quấy lấy Phó Diễn.
Trần Tân nghĩ tới cú điện thoại ở khách sạn tối hôm đó, xem ra là nói chuyện với Hứa Diệu.
Phó Diễn quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tân, nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất, theo sau đó là ánh mắt đề phòng và cảnh giác.
Phó Diễn thậm chí còn bước lên, che chắn tình đầu ở sau lưng.
Trần Tân thấy có chút khôi hài, nhưng khóe môi chẳng hề nhếch lên.
Hiện tại anh còn có thể làm được gì nữa.
Khi ấy là vì anh cảm thấy Phó Diễn còn nhỏ, nghĩ hắn bị chuyện giữa anh và Đại ca kích thích nên mới đi sai đường.
Bản thân anh lại không biết cách “dạy dỗ” nên đã tàn nhẫn hủy hoại mối tình đầu của Phó Diễn.
Bây giờ chính anh cũng đã trở thành “đường sai” của Phó Diễn, còn lý lẽ gì để mà ra tay với Hứa Diệu lần nữa.
Trần Tân bình tĩnh tiến lên: “Tôi tới đón cậu về nhà cũ.”
Phó Diễn lạnh lùng đáp: “Tôi không về.”
Nói rồi Phó Diễn kéo tay Hứa Diệu, lướt qua Trần Tân.
Trần Tân: “Đứng lại.” Sắc mặt anh cứng đờ, bổ sung: “Tôi có việc quan trọng cần nói với cậu.”
Hứa Diệu ngại ngùng nói: “Hay là để em đi trước.
Anh với… chú Trần cứ từ từ nói chuyện.”
Trần Tân không thể nào ngờ được lại có ngày anh cần Hứa Diệu nói đỡ cho mình.
Giọng Phó Diễn khi nói chuyện với Hứa Diệu dịu dàng hơn rất nhiều.
Chỉ tiếc, giọng điệu thì vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến Trần Tân phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể giữ nguyên biểu cảm.
“Tiểu Diệu, có những người không xứng để em khách sáo như vậy đâu.”
..