Tích Tụ



Không rõ vì sao nhưng Trần Tân lại không bị tổn thương vì câu nói đó của Phó Diễn.

Có lẽ vì những lời chối tai hơn, anh cũng đều nghe cả rồi.

Hiện tại chẳng qua có thêm một Hứa Diệu, tính sát thương cao thêm một chút, anh vẫn chịu đựng được.
Trần Tân xoay người, nhìn về phía Hứa Diệu: “Lúc trước tôi có cho cậu Hứa đây sự lựa chọn, là tự cậu đồng ý.”
Sắc mặt Hứa Diệu lập tức trắng bệch, hiển nhiên đã bị Trần Tân đâm trúng điểm yếu.

Hứa Diệu theo bản năng rút tay mình khỏi tay Phó Diễn rồi cúi đầu im lặng.
Phó Diễn nhìn Trần Tân với ánh mắt lạnh như băng.

Trần Tân nhìn thẳng lại hắn, không chút nhượng bộ.

Hai người mắt đối mắt, không phân được kẻ thắng, người thua.

Cuối cùng, Phó Diễn thu ánh mắt về trước, sau đó kéo Hứa Diệu rời đi.
Trần Tân đứng nguyên tại chỗ, mất một lúc để tự lấy lại bình tĩnh.
Anh thật sự có chuyện rất quan trọng cần nói với Phó Diễn, có điều nhìn thái độ của hắn như thế, thà không nói còn hơn.


Nếu thật sự nói ra, có khi còn làm hỏng chuyện.
Trần Tân có chút bực bội, bèn không về nhà cũ nữa mà đi tìm người uống rượu.
Anh uống tới nửa đêm mới gọi người lái xe đưa về.
Trần Tân không muốn đánh thức quản gia nên rón rén đi về phòng.

Thế nhưng vừa mở cửa phòng, anh đã thấy có gì đó không ổn.

Khi anh vòng tay ra sau hông, rút khẩu súng thì chiếc đèn đầu giường chợt bật sáng.
Bóng đen của Phó Diễn phản chiếu lên tường.

Hắn tươi cười nhìn anh: “Chú đang định làm gì đấy?”
Phó Diễn trước giờ hay đổi ý, thái độ với anh cũng lúc nắng lúc mưa, như thể bị tâm thần phân liệt vậy.

Trần Tân đã quen rồi.

Anh hạ khẩu súng trong tay xuống: “Sao cậu lại ở phòng tôi?”
Phó Diễn: “Không phải chú kêu tôi về sao?”
Trần Tân mấp máy môi, tính bảo lúc ở rạp phim, trông Phó Diễn chẳng có vẻ gì là tính về cả, giờ xem ra chỉ là diễn kịch cho Hứa Diệu coi.
Dù sao nếu Phó Diễn vẫn thân thiện với “kẻ xấu” đã chia cắt hai người họ thì Hứa Diệu sẽ khó mà vui được.

Chi bằng giả bộ hoàn toàn đứng về phía Hứa Diệu, như vậy sẽ chiếm được cảm tình hơn.

Phó Diễn đứng dậy, từ từ bước tới gần Trần Tân: “Sắc mặt chú xấu ghê.

Nhẽ nào vì mấy lời tôi nói trước đó sao?”
Trần Tân cũng không hiểu sao Phó Diễn lớn lên lại thành tính cách như này.

Độc ác là hắn, mà nói lời đường mật cũng là hắn.
“Không phải.” Trần Tân vươn tay tính bật đèn phòng nhưng lại bị Phó Diễn tóm lấy cổ tay.
Phó Diễn: “Nặng mùi rượu quá.

Chú uống bao nhiêu vậy?”
“Không bao nhiêu.” Trần Tân lạnh nhạt đáp.
Phó Diễn giữ lấy tay anh, vặn anh lại rồi đè anh lên tường.

Trần Tân cảm thấy khẩu súng trên tay cùng dao giắt chỗ thắt lưng đều bị Phó Diễn rút ra, ném xuống thảm.
Anh biết Phó Diễn muốn làm gì, nhưng anh không tính phối hợp.

“Tôi không nên làm những chuyện này với cậu.” Trần Tân nói.
Phó Diễn vẫn không ngừng lại: “Vì sao? Hứa Diệu về rồi thì chú không thể ngủ với tôi nữa?”
Trần Tân có chút bối rối.

May mà anh đang quay mặt vào tường nên Phó Diễn không thấy được.
Phó Diễn: “Hoá ra chú là người có đạo đức như vậy?”
Trần Tân nhắm mắt.

Anh biết lời tiếp theo của Phó Diễn tuyệt đối không phải lời anh muốn nghe.
“Người có đạo đức như chú, sao lại lên giường với cha tôi? Lúc chú leo lên giường ông ta, bên cạnh ông ta vẫn luôn có đàn bà mà.”
Phó Diễn nhéo thật mạnh lên ngực Trần Tân: “Nếu trước đây đã là đĩ thì hà cớ gì bây giờ còn làm bộ làm tịch.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận