—
Trần Tân cứ nghĩ Phó Diễn sẽ nổi điên, sẽ gióng trống khua chiêng vây bắt kẻ “phản đồ” là anh.
Thế nhưng lại chẳng có gì xảy ra, không chỉ ở công ty mà ngay cả trong bang cũng rất yên ắng.
Dường như nhân viên bên dưới không hề hay biết bên trên đang hỗn loạn như nào.
Hoặc có lẽ, bọn họ đều biết chuyện, chẳng qua đã tạm thời được trấn an.
Trong mắt nhân viên trong công ty, cũng chỉ là vị thư ký giỏi giang nghỉ việc dài hạn, bây giờ mọi công việc đều được chuyển trực tiếp tới phòng làm việc của Giám đốc mà thôi.
Thậm chí ngay cả những giọt nước mắt hôm ấy cũng chỉ rơi một lúc.
Được Hứa Diệu an ủi, Phó Diễn nhanh chóng đã bình tĩnh lại.
Từ ngày đó, hắn bắt đầu nhận lấy phần trách nhiệm thuộc về mình.
Hắn không hề như suy nghĩ của Trần Tân, cố ý huỷ hoại sự nghiệp cũng như bang phái để trút giận.
Việc hợp tác với tập đoàn họ Tạ cũng không vì sự cố bất ngờ trong Hội nghị cổ đông mà bị tạm dừng, thậm chí còn được tiếp tục thúc tiến.
Trần Tân không liên lạc với Kinh Hựu.
Với tình hình hiện tại của anh, nếu tuỳ tiện liên lạc với y sẽ dễ để lộ tung tích.
Mà hiện tại xem ra anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Phó Diễn không hề có ý định tìm kiếm anh.
Nói không chừng hắn còn đang vui mừng.
Cái tên Trần Tân suốt ngày giám sát, khiến hắn chán ghét cuối cùng đã biến mất rồi.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn cố gắng mong Phó Diễn có thể trưởng thành và hiểu chuyện nhưng anh lại không ngờ hoá ra Phó Diễn có thể làm được.
Ngày trước chẳng qua vì ghét anh nên hắn mới cố ý không làm.
Mà nực cười là Trần Tân vẫn luôn ra sức muốn đưa mọi việc trở về đúng quỹ đạo, bây giờ phát hiện ra chính anh mới là nguyên nhân khiến mọi chuyện chệch hướng.
Những gì anh làm được, không phải không thể thay thế.
Không có anh, Phó Diễn có thể làm tốt hơn.
Anh đã hiểu được phần nào sự tồn tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì với cuộc đời Phó Diễn.
Anh là kẻ ác phá hoại cuộc đời hắn, là kẻ địch có thể dựa vào di chúc mà uy hiếp địa vị hắn bất kỳ lúc nào.
Có lẽ, lúc ở bãi đậu xe, hắn kêu anh đừng rời đi cũng chỉ là một phút xúc động.
Chẳng ai là không thể rời xa ai.
Phó Diễn không thể rời xa Trần Tân ư, đúng là chuyện tiếu lâm.
Ngược lại là Trần Tân đã tự mình đa tình, nhầm tưởng về độ quan trọng của bản thân.
Thật ra sớm nhận thức được điều này cũng là chuyện tốt, chìm đắm mãi trong ảo tưởng mới là tự chuốc lấy cái chết.
Di chúc năm ấy của Đại ca, Trần Tân đã hoàn thành phần lớn.
Hiện tại xem ra có những chuyện đã được định sẵn là không thể thực hiện.
Đã tới lúc nghỉ ngơi rồi, Trần Tân nghĩ.
Mấy năm nay thật sự rất vất vả.
Tuy bị ép phải buông bỏ những thứ trong tay nhưng việc nghỉ ngơi cũng không khó chấp nhận như anh từng nghĩ.
Dần dần, anh càng ngày càng ít liên lạc với thuộc hạ.
Ban đầu vì để lẩn trốn, sau nay có lẽ thuộc hạ cũng hiểu cho sự thất thế của anh.
Hơn nữa, Trần Tân vốn cũng không có suy nghĩ chém giết quay về để tranh đoạt thứ gì.
Những thứ đó vốn dĩ không thuộc về anh.
Nếu muốn làm vậy thì anh đã làm từ sớm, chẳng đợi tới bây giờ.
Sau bao năm kinh doanh, thật ra có rất ít thứ thực sự thuộc về anh.
Bất ngờ ở chỗ Trần Tân chẳng cảm thấy quá lưu luyến.
Anh không ham muốn quyền lực, vốn dĩ là vì muốn bảo vệ những gì đại ca để lại nên anh mới biến mình thành chó dữ.
Trần Tân thu dọn lấy một vali nhỏ rồi mua một tấm vé tàu hoả.
Trước lúc rời đi, anh tới khu mộ của Đại ca, lấy ít bùn đất bên tấm bia cho vào trong chiếc bình nhỏ.
Sau khi đút bình vào túi, Trần Tân mỉm cười nhẹ nhõm.
Lúc anh đứng dậy, chiếc bình bỗng từ trong túi rớt xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Như thể điềm báo của sự chẳng lành không thể trốn tránh.
Có tiếng bước chân vọng lại từ sau lưng Trần Tân.
Từng bước từng bước, giống như đang dẫm vào tim anh.
..