Tích Tụ



Trần Tân quay đầu lại.

Khuôn mặt quen thuộc ấy đã gầy đi rất nhiều, mang nét phiền muộn.

Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, tim Trần Tân chợt chùng xuống.
Phó Diễn sắc mặt u ám, hơi nhếch môi cười với Trần Tân.

Ánh mắt hắn dừng lại vài giây tại chiếc bình thuỷ tinh vỡ trên nền đất cùng chỗ bùn đất bên trong nó: “Chú si tình thật.

Chạy trốn cũng không quên mang theo đất trên mộ ông già.”
Trần Tân mím môi: “Với cậu, tôi đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa rồi.

Về quyền can thiệp vào chuyện người thừa kế theo di chúc của tôi, cậu không cần bận tâm đâu.

Điều khoản ấy đã hết hiệu lực sau khi cậu 25 tuổi.”
Trước thời điểm đó thì nó có hiệu lực, Trần Tân thật sự có thể thay đổi người thừa kế nhưng anh đã từ bỏ quyền ấy.
Hơn nữa, Phó Diễn bây giờ đã tròn 25.


Hôm qua là sinh nhật hắn.
Trần Tân lựa chọn rời đi vào hôm nay cũng là đã hoàn toàn buông xuôi rồi.

Sau khi buông bỏ tất cả, thế giới dường như không còn như xưa nữa.

Ngày trước mỗi khi nhìn thấy Phó Diễn, trong lòng anh luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Việc Phó Diễn căm ghét mình, ban đầu Trần Tân rất khó chịu, sau này đã trở nên trơ lì.
Tuy nhiên, trái tim lại không nghe lời, luôn không tuân theo sự điều khiển của ý chí, khiến anh dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những hành động của Phó Diễn.
Trần Tân thật ra từng muốn rời đi vô số lần, nhưng rồi tinh thần trách nhiệm và lòng trung thành đã giữ chân anh lại.
Hiện tại Phó Diễn coi như đã chính thức tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, Trần Tân chẳng còn mấy tác dụng nữa.

Anh nhìn Phó Diễn, trong lòng gần như không còn vướng bận gì nữa: “Sau này sẽ không còn ai tuỳ tiện uy hiếp cậu, cũng không còn ai chia rẽ cậu và Hứa Diệu nữa.”
“Sẽ không còn ai can thiệp việc kết giao bạn bè của cậu, theo dõi mọi hành động của cậu nữa.”
“Phó Diễn, những năm qua tuy tôi không được tốt nhưng cũng chưa từng làm gì quá đáng cả.

Vậy nên cậu có thể nể tình phần tình cảm bao năm ấy mà bỏ qua cho tôi được không?”
Phó Diễn miệng cười, mắt không cười: “Giữa chúng ta có tình cảm gì chứ?”
Cảm giác ứ nghẹn quen thuộc lại dâng lên.


Chính cảm giác ấy khiến mong muốn được rời đi của Trần Tân càng lúc càng mãnh liệt.
“Là lỗi của tôi.

Nếu cậu thật sự chưa hết giận thì có thể bắn một phát vào đây.” Trần Tân chỉ tay về phía bụng mình.

Một tháng trước anh đã bắn Phó Diễn ở vị trí này.
Phó Diễn im lặng nhìn về phía bụng của Trần Tân, nụ cười trên mặt đã tắt lịm: “Chú muốn rời đi? Chú có thể đi đâu chứ?”
Trần Tân: “Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Tôi cũng đi đây đi đó, thay đổi cách sống.”
Phó Diễn vươn tay về phía Trần Tân.

Anh không tránh né, bị Phó Diễn tóm lấy mặt, kéo giật tới trước mặt hắn.
Chân anh còn chưa khoẻ hẳn, loạng choạng bám lấy người Phó Diễn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới lòng bàn tay cũng như cơn giận dữ của Phó Diễn.
“Thay đổi cách sống là như nào cơ?”
Trần Tân nhìn lên, đáp: “Tôi muốn có cuộc sống của riêng mình.

Một cuộc sống chỉ vì bản thân tôi, không vì một ai khác.”
Phó Diễn bóp mặt anh, lực tay càng lúc càng mạnh: “Xem ra những ngày sống bên tôi đã khiến chú cảm thấy ngột ngạt?”
Trần Tân hơi cau mày: “Cậu đáng nhẽ nên vui mới phải.”
“Gì cơ?” Phó Diễn nghiến răng.
Trần Tân: “Cậu hận tôi như vậy, ghét tôi tới cùng cực, bây giờ tôi biến mất, người vui nhất phải là cậu mới phải.”
“Cậu tốn công tìm bắt tôi không phải là vì sợ tôi sẽ dùng điều khoản trong di chúc để làm lung lay địa vị của cậu sao?” Trần Tân ấn tay Phó Diễn, “Sẽ không xảy ra đâu.

Từ giờ trở đi, tất cả những gì thuộc về cậu, sẽ không còn liên quan tới tôi nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận