Thuộc hạ nhìn chiếc vòng kim loại trên cổ Trần Tân nhưng lại thấy anh đột nhiên lùi về sau.
Trần Tân thậm chí còn có chút hoảng hốt nhìn cậu ta, như thể thuộc hạ đang kêu anh làm một chuyện gì đó đáng sợ.
Lòng thuộc hạ lập tức trùng xuống: “Anh biết nếu đến thời hạn mà không cởi chiếc vòng này ra thì nó sẽ tự động phát nổ đúng không.”
Trần Tân không nói năng gì, chỉ lặng yên tránh bàn tay của thuộc hạ.
Mặt thuộc hạ biến sắc: “Trần Tân, anh hãy tỉnh táo đi.
Phó Diễn chết rồi nhưng anh còn sống, chúng ta đều vẫn đang sống!”
“Cậu ấy chưa chết.” Trần Tân cố chấp: “Cậu ấy chẳng có lý do gì để phải tìm tới cái chết cả.
Nếu hận tôi vì đã phản bội cậu ấy thì cậu ấy có thể báo thù, như cậu ấy đã từng làm mọi lần trước đó.”
“Còn Hứa Diệu, không chừng cậu ta biết điều gì đó.
Bắt cậu ta lại, tôi phải đích thân thẩm vấn cậu ta.”
Thuộc hạ không rõ rốt cuộc Trần Tân làm vậy có ý nghĩa gì, rõ ràng trực tiếp đi tới nhà xác mở vòng kim loại là có thể biết được đáp án mà.
Chờ chút…
Hay là Trần Tân vốn không muốn biết đáp án? Trần Tân muốn làm gì đây?
Thuộc hạ lo lắng nhìn anh: “Trần Tân, bọn tôi cần một cấp trên có đủ lý trí, trước giờ anh luôn làm rất tốt.
Ngay cả… ngay cả khi Đại ca qua đời, anh vẫn có thể gắng gượng vượt qua được, bây giờ…”
“Đó là vì tôi đã đồng ý với ngài ấy! Tôi đã đồng ý… sẽ chăm sóc Phó Diễn cho tốt, sẽ quản lý bang phái cho tốt, sẽ tẩy trắng cho công ty.” Lồng ngực Trần Tân phập phồng dữ dội, hai mắt đỏ ửng nhưng nước mắt không rơi, chỉ để lộ một sự cố chấp đáng sợ.
“Vậy nên tôi mới gắng gượng được.”
Thuộc hạ: “Bây giờ cũng vậy.
Công ty và bang phái đều không thể thiếu anh được.”
Trần Tân không nói tiếp mà bỗng quay người rời đi.
Nếu thuộc hạ không chịu bắt Hứa Diệu lại cho anh thì anh sẽ tự ra tay.
Sau khi về nước, Hứa Diệu làm việc cho một công ty công nghệ, gần đây đang nghiên cứu dự án mới nên ngày nào cũng tăng ca tới tối muộn.
Lúc bị Trần Tân bịt mồm lôi vào trong xe, Hứa Khải sợ hãi nhìn người đàn ông – với cậu ta mà nói quá đỗi khủng bố – trước mặt.
Hơn nữa tình trạng Trần Tân lúc này cũng khá tệ, tinh thần có vẻ cực kỳ bất ổn.
Trần Tân bóp cổ cậu ta, hỏi: “Phó Diễn đâu?”
Hứa Diệu căng thẳng: “Đã lâu lắm rồi tôi không liên lạc với cậu ấy.”
Trần Tân siết mạnh ngón tay: “Nói dối!”
Hứa Khải bị bóp tới mức mặt sưng đỏ: “Tôi thật sự… đã lâu lắm rồi không liên lạc với cậu ấy.
Tôi không biết.”
Cảm nhận được ngón tay Trần Tân run run, Hứa Diệu cố gắng đẩy mở tay đối phương ra rồi hoảng loạn ôm lấy cổ họng mình, ho sặc sụa.
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy món đồ quen thuộc trên cổ Trần Tân, khẽ ngây người.
Trần Tân hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt của cậu ta: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Giọng Hứa Diệu khàn khàn: “Đó là sản phẩm của công ty tôi.”
Trần Tân chạm vào chiếc vòng kim loại kia.
Anh chưa kịp nói gì thì chiếc vòng kim loại trên cổ đã bắt đầu hiện ánh đèn đỏ.
Hứa Diệu: “Chiếc vòng này đến hạn rồi.”
Trần Tân nhìn Hứa Diệu, nở nụ cười méo mó: “Chắc sắp phát nổ rồi.
Như vậy cũng hay.
Đưa cậu xuống dưới đó với cậu ấy, cậu ấy sẽ rất thích.”
Theo tiếng kêu chói tai của thiết bị, một tiếng lách cách lanh lảnh vang lên.
Chiếc vòng kim loại rớt khỏi cổ Trần Tân, rơi xuống giữa hai người.
Không gì phát nổ, không có tiếng ầm vang, chỉ có sự im lặng vô tận.
“Món đồ này… không phát nổ.” Hứa Diệu lưỡng lự, nói: “Khi Phó Diễn đặt làm nó, chưa từng cài đặt tính năng phát nổ, công ty bọn tôi cũng chưa từng thực hiện dự án nào như vậy.
Nó chỉ là một chiếc vòng ghi âm đơn giản… Trong vòng có lẽ có lời nhắn nhủ cậu ấy để lại cho anh.”
Trước lúc Trần Tân vươn tay nhặt chiếc vòng kia lên, Hứa Diệu lại tiếp: “Thế nhưng chiếc vòng này đã hết hạn rồi.”
Cậu ta dường như không dám nhìn sắc mặt Trần Tân, trốn tránh ánh mắt anh và nói: “Vào thời điểm hết hạn, nội dung bên trong cũng sẽ bị huỷ.”
“Không còn gì nữa rồi, Trần Tân.”.