Tích Tụ


Trần Tân đã lui về sau hậu trường nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản có người muốn gặp người nắm quyền là anh.
Có vài buổi tiệc rượu không thể trốn tránh, Trần Tân cũng chỉ đành tham dự.
Sau khi ngà ngà say, Trần Tân bèn gọi người đưa anh về nhà.
Điều kiện khu chung cư anh ở không được tốt lắm.

Nhiều năm về trước anh từng sống tại đây, toà chung cư cũ không có thang máy, đến cả đèn hành lang cũng đã lâu rồi chưa sửa.
Trần Tân từ chối lời đề nghị đưa anh lên tầng của người kia, tự mình loạng choạng, lần mò trong bóng tối để đi lên.
Đã một thời gian rồi ảo giác không xuất hiện.
Trần Tân không hề cố gắng chữa trị căn bệnh này.

Có thể nói là anh trốn tránh điều trị, mà cũng có thể nói là trong lòng anh vẫn còn sự hèn nhát không thể nói thành lời.
Vì không thấy được người thật nên luôn ôm nỗi nhớ nhung.
Sau hôm ấy khi thuộc hạ nói Phó Diễn sẽ không trở lại nữa, ảo giác cũng theo đó mà biến mất một thời gian dài.

Nó biến mất hoàn toàn, như thể không bằng lòng để lại cho anh cả chút nhớ mong cuối cùng.


Cũng giống như chiếc vòng bạc trên cổ, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không biết được nội dung ghi âm trong đó.
Khi tới trước cửa nhà, Trần Tân cố nhập mã vân tay để mở cửa.

Không rõ có phải sau khi say rượu tay ra mồ hôi không mà mãi anh không mở được khoá.
Trần Tân thở dài.

Anh ngồi bệt xuống đất, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.

Vào giây phút này, anh không suy nghĩ gì cả.
Có tiếng chó cào cửa vọng lại từ cánh cửa phía sau.

Có vẻ như nó nghe thấy tiếng anh về nhưng lại không thấy anh vào nhà nên đang lo lắng cho anh.

Cập‎ ????hậ????‎ ????????????????ệ????‎ ????ha????h‎ ????ại‎ #‎ TR????????TR????‎ YỆN.v????‎ #
Trên đời này vẫn còn một vật sống quan tâm đến anh thì đó hẳn là chú chó này.
Trần Tân rít hơi thuốc vào họng rồi nhẹ giọng dỗ dành cún ta qua cánh cửa, nói mình một lúc nữa sẽ vào.
Khói thuốc vấn vít, Trần Tân nhắm mắt một chốc rồi mơ màng mở mắt ra.
Ảo giác lâu ngày không gặp xuất hiện lại trước mặt anh, đang cúi đầu nhìn anh.
Trần Tân nhìn ảo giác, mỉm cười: “Cậu đi đâu thế? Lâu lắm rồi không xuất hiện.

Đến cả cậu cũng không chịu xuất hiện gặp tôi sao?”
Ảo giác nhướng mày: “Chú say à?”
Trần Tân kẹp điếu thuốc trên tay, cười: “Ừm, ngà ngà rồi.

Không say không gặp được cậu sao? Xem ra bây giờ phải lúc tôi say thì cậu mới xuất hiện? Này là theo nguyên lý gì vậy?”
Ảo giác lại một lần nữa im lặng, không nói năng gì.

Trần Tân thấy hơi nóng nên nới rộng cổ áo, để lộ chiếc vòng bạc trên cổ.

Anh cảm thấy được ánh mắt ảo giác đang nhìn chằm chằm chỗ đó nhưng anh cũng không quan tâm.
Trần Tân cố gắng đứng lên.

Lần này anh đã thành công mở được mật mã khoá cửa.
Con chó chồm lên, nhiệt tình liếm láp tay anh.
Trần Tân vuốt ve cún ta một chút rồi cởi quần áo, đi thẳng vào phòng tắm.
Anh nghe thấy hình như con chó trong phòng sủa vài tiếng rồi rất nhanh đã như bị doạ sợ mà rên rỉ hư hử, sau đó thì im bặt.
Trần Tân mở mắt trong làn nước ấm, cánh cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra.

Anh quay đầu lại, nhìn ảo giác qua lớp hơi nước: “Sao vậy?”
Ảo giác nhìn xung quanh với ánh mắt soi mói: “Chú ở chỗ như này sao?”
Trần Tân không trả lời.

Ảo giác nói tiếp: “Còn nuôi cả chó.

Chú thế này là định nghỉ hưu hả?”
Trần Tân: “Lúc trước cũng không thấy cậu chê bai.


Vì lý do này mà mấy ngày nay cậu không xuất hiện gặp tôi sao?”
Mặt ảo giác lập tức đổi sắc: “Chú cho rằng tôi là ai?”
Đầu óc Trần Tân đã bị chất cồn làm cho tê liệt, anh chuyển động một cách chậm chạp.
Dường như có điều khi đó không đúng nhưng anh lại không thể phân biệt được cụ thể.
Trần Tân không trả lời mà áp trán lên mặt tường ẩm ướt.
Không biết vì sao, ánh mắt của ảo giác tối nay lại cực kỳ hung hãn.

Phần da thịt bị ánh mắt ấy chạm phải đều có cảm giác nóng ran châm chích.

Cảm giác ấy theo chất cồn đi xuống, kích thích thứ phản ứng bản năng.
Xuyên qua làn hơi nước mơ hồ, anh nhìn chằm chằm ảo giác đã lâu ngày không xuất hiện rồi đưa tay xuống giữa hai chân.
Ánh mắt Trần Tân không rời đối phương, anh từ từ chuyển động.
“Còn có thể là ai nữa, một người không thể xuất hiện.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận