Phòng tắm ngập trong hơi nước.
Trần Tân vùi má vào trong làn mưa nóng bất tận, chỉ có lớp gạch men giá lạnh là có thể làm vơi bớt chút nào hơi nóng.
Yết hầu anh dịch chuyển, hàng lông mi khẽ run rẩy.
Thỉnh thoảng anh nhìn về phía Phó Diễn nhưng rồi không lâu sau lại rút ánh mắt về.
Trần Tân mang vài phần khao khát và khó kiềm chế, thế nhưng từ đầu tới cuối anh đều không hề chạm vào ảo giác.
Anh sợ thấy ảo giác biến mất, cũng sợ thật sự có thể chạm vào đối phương.
Vì như vậy có nghĩa bệnh tình của anh đã nguy cấp, không còn thuốc nào chữa nổi.
Sớm hay muộn anh cũng sẽ vì không phân biệt được ảo giác thật giả mà chệch khỏi thực tại.
Song, ảo giác ngày hôm nay lại không dịu dàng như lúc trước, có chút khó đối phó.
“Vậy là ai? Phó Vân Sinh?”
Đã lâu lắm rồi mới lại nghe thấy cái tên này, Trần Tân thoáng sửng sốt.
Đây là mâu thuẫn lớn nhất cũng như gay gắt nhất, chỉ cần động tới là sẽ bị tổn thương, giữa anh và Phó Diễn.
Nghe thấy tên Đại ca vào lúc này, Trần Tân chợt không biết nên có phản ứng như nào.
Chuyển động của anh chậm lại, thậm chí còn có phần ủ rũ.
Ảo giác có lẽ cũng không ngờ Trần Tân lại có phản ứng như vậy.
Như thể bị dội một gáo nước lạnh, Trần Tân chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Anh vuốt khuôn mặt ướt đẫm rồi tắt nước, mặc vào áo choàng tắm.
Anh trước tiên cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch chiếc vòng kim loại, sau đó đeo lại lên cổ, cài nút cẩn thận.
Lúc Trần Tân đi qua ảo giác, đối phương vươn tay cản anh lại.
Trần Tân lùi lại theo bản năng, thế nhưng hành động của anh lại cho đối phương một thông điệp khác hẳn.
Sắc mặt ảo giác lập tức đen xì.
Hắn không vươn tay chạm vào Trần Tân nữa mà xoay người rời khỏi lối đi chật hẹp này.
Trần Tân ngây người nhìn theo bóng lưng ảo giác rồi vô thức đuổi theo.
“Cậu lại muốn biến mất sao?”
Ảo giác không trả lời mà đi tới chỗ cửa, khom người xỏ giày vào.
Trần Tân hỏi tiếp: “Lần sau cậu sẽ xuất hiện vào lúc nào?”
Ảo giác chống tay vào tủ giày, đừng thẳng người rồi quay lại, lạnh lùng nhìn anh: “Sẽ không xuất hiện nữa.”
Lời nói ấy tựa như một chiếc búa tạ nện thật mạnh vào lớp rào chắn mà Trần Tân đã dày công dựng lên trong thời gian qua, khiến nó vỡ vụn.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực bị ngăn lại ngoài rào chắn ào ào kéo tới, gần như muốn nhấn chìm anh.
Ngay cả ảo giác… cũng sẽ biến mất sao?
Trong lòng Trần Tân hỗn loạn vô cùng, thế nhưng ngoài mặt thì anh vẫn là người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn.
Chỉ có hốc mắt là hơi ửng đỏ, nếu không nhìn kỹ thì thậm chí còn không nhận ra được điều khác thường.
Như thể anh hoàn toàn không quan tâm, cũng chẳng hề gì.
Phó Diễn không nhìn anh nữa.
Sau khi đi giày xong, hắn vươn tay nắm lấy tay nắm cửa.
Hắn chưa kịp vặn mở thì có một bàn tay quấn lấy eo hắn.
Cánh tay Trần Tân có rất nhiều vết sẹo, đều là được tích lũy sau bao pha sinh tử.
Một số vết sẹo trong đó là vì Phó Diễn.
Vết thương khắp trên người, Phó Diễn biết rõ vết sẹo nào lưu dấu là vì mình.
Trần Tân áp môi lên gáy hắn: “Tôi không uống thuốc.
Sao cậu lại biến mất chứ?”
Trần Tân vùi mặt vào lưng ảo giác, xúc cảm ấm nóng, mùi hương quen thuộc.
Tất cả đều rất thật.
Anh đã hoàn toàn phát điên rồi.
Anh không còn phân biệt được thực tại và hư ảo nữa.
Điều duy nhất anh biết rõ đó là những gì bây giờ anh muốn nói.
“Phó Diễn, đừng rời xa tôi.”.