Trần Tân mở mắt, đầu óc vẫn còn váng vất vì hơi rượu.
Cả người anh trần truồng với một chiếc chăn mỏng quấn quanh hông.
Toàn thân anh có cảm giác đau nhức giống như sau khi “giải tỏa”.
Hệ thống sưởi trong phòng được bật tới mức cực kỳ ấm, ấm đến nỗi khô nóng.
Trần Tân ngẩn ngơ ngồi đó.
Trên bụng anh là một mảng khô lớn, mùi trong phòng rất nồng, không rõ rốt cuộc tối qua anh đã làm bao nhiêu lần.
Cổ họng anh hơi đau, có cảm giác tê liệt do sử dụng quá mức.
Ký ức dần dần ùa về.
Trần Tân mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng.
Con chó bị nhốt ngoài cửa cả đêm, giờ đang ấm ức cắn ống quần anh.
Sau khi đi quanh nhà một vòng và khẳng định rằng không có dấu vết của người nào khác, Trần Tân ngồi lên sofa, lặng lẽ hút thuốc.
Lý do khiến ảo giác hóa thật liệu có phải do bệnh tình của anh đã trở nặng?
Anh không đi khám nên cũng không rõ tình hình hiện tại có tính là nghiêm trọng không nữa.
Nói chung là không thể nào Phó Diễn thật sự đến được.
Hắn giờ hẳn đang ở nước ngoài, bận rộn với chuyện gia tộc của mẹ ruột hắn.
Không thể có chuyện hắn về nước, mà có về nước cũng sẽ không tới tìm anh.
Về điều này thì Trần Tân vẫn tự nhận thức được.
Chẳng qua anh rốt cuộc đã kìm nén bao lâu mà lại có được một giấc mộng đẹp đẽ tới thế.
Phóng túng quấn quít cùng ảo giác, đến giờ hông và tay chân vẫn còn nhức mỏi, có cảm giác kiệt sức vì lao lực quá độ.
Trần Tân nhíu mày bóp nhẹ hông.
Điều quan trọng nhất là cơ thể anh không hề có dấu vết đã qua sử dụng.
Trong ký ức đứt quãng, ảo giác từ đầu tới cuối đều không tiến vào trong anh.
Đêm qua chỉ là màn giải tỏa ham muốn từ một phía, là anh bị ảo giác làm cho điên đảo thần hồn.
Trần Tân tới công ty, họp hành, giải quyết công việc, bận rộn đến tối muộn mới về nhà.
Sau khi mở cửa, con chó nhiệt tình chào đón và liếm ngón tay anh.
Cho chó ăn xong, Trần Tân đầy mở cửa.
Giây phút nhìn thấy người đàn ông kia nằm trên giường, anh đã ngây người.
Song, Trần Tân cũng không để lộ vẻ quá ngạc nhiên, vì ảo giác vốn dĩ xuất hiện một cách tùy hứng rồi lại biến mất một cách thờ ơ.
Anh tắm rửa xong rồi mới về lại phòng.
Phó Diễn tay chống má, nhìn anh đăm chiêu.
Trần Tân chủ động lại gần.
Anh cưỡi lên người Phó Diễn, hôn lên môi hắn một cách tự nhiên.
Phó Diễn nhíu mày tránh ra.
Trần Tân thì thầm: “Đừng trốn tôi có được không?”
Khi Phó Diễn một lần nữa trốn tránh nụ hôn của anh, Trần Tân có chút thất vọng, nói: “Dù không phải thật thì cũng không thể để tôi được như ý muốn sao?”
Tối qua, trong cơn mơ màng, Trần Tân đã nói rất nhiều điều.
Ảo giác dường như hiểu được cách diễn đạt lộn xộn của anh, để lộ biểu cảm khó hiểu.
Hắn thậm chí còn hỏi Trần Tân: “Chú mong tôi là thật hay giả?”
Trần Tân không trả lời.
Lúc này anh ôm lấy Phó Diễn ở trước mặt: “Nếu tôi đi khám thì cậu sẽ không xuất hiện nữa.”
Lời anh nói nghe có chút dọa dẫm nhưng Phó Diễn trước mắt lại dường như không hề quan tâm.
“Chú thật sự nên đi khám bác sĩ.” Ảo giác thậm chí còn đáp lại bằng một câu nhẫn tâm như vậy.
Trần Tân mím môi: “Nếu cậu là ảo giác của tôi thì không phải nên nghe lời tôi sao?”
Phó Diễn không đếm xỉa tới anh, hờ hững chạm vào hông anh, cảm nhận phần cơ bắp anh có lại trong khoảng thời gian này.
“Chú nhiệt tình hơn hẳn với hàng giả nhỉ.” Phó Diễn châm chọc.
Trần Tân: “Đừng gọi mình là hàng giả.”
Phó Diễn nhướng mày: “Thà để bị bệnh, thà chìm đắm trong thứ hàng giả cũng không chịu đi gặp người thật.”
“Trần Tân… Chú thật hèn nhát.”.