Căn phòng rõ ràng bé tẹo, không nên vì người còn lại rời đi mà trở nên lạnh lẽo.
Sau khi Phó Diễn rời đi, Trần Tân lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng tắm và xối nước lạnh.
Phó Diễn rời đi, Trần Tân không giữ hắn lại.
Cũng giống như việc đối phương đột ngột xuất hiện, Trần Tân có thể coi đây chỉ là một cơn ảo giác khác.
Ảo giác vốn dĩ xuất hiện rồi biến mất theo ý muốn của hắn, Trần Tân không thể ngăn cản, dù là Phó Diễn nào.
Dòng nước lạnh gột rửa hết những ẩm ướt trên mặt anh.
Cái lạnh giá từ bên trong khiến sắc mặt Trần Tân tái nhợt.
Bước ra khỏi phòng tắm, Trần Tân không uống thuốc, mà tiến thẳng vào ổ chăn rồi quấn chặt lấy mình.
Cơ thể đã mất đi hơi ấm, dù lớp chăn có dày tới đâu cũng không thể khiến nó ấm trở lại.
Trần Tân chỉ im lặng nắm lấy chiếc vòng bạc trên cổ rồi nhắm chặt mắt lại.
Phó Diễn không quay trở lại.
Đó chỉ là ảo giác.
Những ngày tiếp theo cũng sẽ không có gì khác biệt.
Ngày qua ngày, đều bình bình và thường thường.
Trần Tân vốn dĩ chẳng giữ ai lại được, dù có trao đi tình yêu thì cũng vậy thôi.
Phó Vân Sinh không cần, Phó Diễn cũng không cần.
Trần Tân thiếp đi trong cơn mê man.
Trong mơ, anh thấy mình đang vất vả một mình bước đi giữa băng tuyết.
Con đường rất dài.
Những căn nhà ấm áp bên cạnh, không một căn sẵn sàng mở cửa cho anh vào.
Không biết ngã xuống bao nhiêu lần, lớp tuyết dày dần dần lan tới người Trần Tân.
Anh sắp bị nhấn chìm rồi, thế nhưng anh không còn sức để vùng vẫy nữa.
Từ rất lâu rồi, anh đã không còn muốn vùng vẫy nữa.
Mãi cho tới khi có cảm giác ẩm ướt, ấm nóng nơi đầu ngón tay.
Dường như có chút hơi ấm lan dần khắp cơ thể anh.
Tuyết lạnh dần dần tan chảy, trở thành dòng nước ấm áp.
Trần Tân cố gắng mở mắt, nhìn thấy con chó đang liếm đầu ngón tay anh và nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt ươn ướt.
Nó dường như vô cùng lo lắng, không ngừng liếm đầu ngón tay anh để đánh thức anh.
Trần Tân thử nhúc nhích nhưng phát hiện trên người nặng trĩu.
Không biết từ bao giờ, lớp chăn mỏng của anh đã được đổi thành chiếc chăn mùa đông dày và nặng.
Có tiếng người loáng thoáng từ ngoài cửa vọng lại.
Trần Tân đẩy chăn ra rồi đi về phía cánh cửa đang mở he hé trong bộ quần áo mỏng dính của mình.
Hệ thống sưởi trong nhà được bật hết công suất, Trần Tân đổ mồ hôi từ đầu tới chân.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, dường như cảm thấy một thoáng thư thái.
“Như vậy ảo giác mà anh nói có thể chữa khỏi bằng thuốc uống sao?”
Một giọng nói xa lạ khác trả lời: “Không thể nói là chữa khỏi nhưng sẽ tạm thời làm thuyên giảm sự phát triển của bệnh tình.
Còn về mức độ nghiêm trọng của triệu chứng thì cần bệnh nhân tới bệnh viện kiểm tra toàn diện mới có thể chẩn đoán.”
“Chú ấy không phải bệnh nhân.” Giọng Phó Diễn lạnh như băng, mang theo sự ngạo mạn không cho phép kẻ khác chất vấn.
Người kia im lặng một lúc rồi lịch sự chuyển chủ đề: “Ngoài sự nỗ lực của bản thân ngài Trần thì cũng cần có sự giúp đỡ của gia đình.
Theo ý kiến cá nhân tôi thì ngài ấy vẫn nên nằm viện một thời gian.”
Lần này, Trần Tân im lặng một lúc rất lâu rồi mới nói: “Chú ấy không tới bệnh viện.”
Giọng người kia có chút lo lắng: “Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của cậu, thế nhưng có rất nhiều căn bệnh không thể kiểm soát được hành vi của bản thân.
Nhập viện là lựa chọn tốt nhất, người nhà cũng nên tích cực phối hợp.”
“Bác sĩ Đinh.” Phó Diễn chậm rãi cắt ngang lời y: “Nếu vợ anh mắc bệnh, anh bằng lòng đưa cô ấy vào bệnh viện sao?”
Bác sĩ Đinh im lặng.
Phó Diễn: “Chú ấy… là một người kiêu ngạo, sẽ không chịu để bị nhốt ở nơi như vậy đâu.
Đối với chú ấy, như thế chẳng khác gì giết chết chú ấy cả.”
Bác sĩ Đinh: “Nếu ngài ấy không kiểm soát được bệnh tình của mình và có hành vi quá khích, cậu sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay của mình.”
Lần này, Phó Diễn không trả lời..