Nếu trước đây Trần Tân còn có thể khẳng định rằng người xuất hiện là Phó Diễn chứ không phải ảo giác thì hiện tại anh thậm chí đã bắt đầu hoài nghi bản thân.
Trong ảo giác của anh, ngoài Phó Diễn ra còn xuất hiện thêm một vị bác sĩ.
Chỉ vì cuộc nói chuyện giữa Phó Diễn và bác sĩ chẳng thật chút nào.
Phó Diễn không những không rời đi mà còn tìm bác sĩ tới.
Hắn thậm chí còn từ chối yêu cầu đưa anh nhập viện của bác sĩ.
Trần Tân đương nhiên không thể tới bệnh viện được.
Làm gì có người bình thường nào lại bằng lòng để bị nhốt tại bệnh viện tâm thần chứ.
Tuy Trần Tân không bình thường nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ chấp nhận.
Trần Tân rút tay khỏi tay nắm cửa.
Phó Diễn đi rồi quay lại nhưng anh lại không thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút khó chịu.
Sau khi phơi bày hết mọi điểm yếu của mình, Trần Tân nhận được phản ứng mà anh không mong muốn nhất.
Đó là sự thương hại.
Phó Diễn thấy thương hại cho bệnh tình của anh, thương hại anh đã rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Trần Tân thấy việc mình bị bệnh chẳng hề nghiêm trọng.
Ảo giác không làm ảnh hưởng đến công việc, càng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Tuy nhiên, có vẻ như người khác không nghĩ vậy.
Phó Diễn muốn rời xa anh là thế nhưng lại vì bệnh tình của anh mà ép bản thân ở lại.
Trần Tân quay trở vào, ngồi xuống mép giường.
Cơ thể anh vẫn còn chút tê mỏi sau khi làm tình, anh bèn nằm xuống.
Tiếng động bên ngoài không biết đã dừng từ lúc nào.
Khi Phó Diễn đẩy cửa đi vào, hắn thấy Trần Tân cụp mắt, vuốt đầu chó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Chú tỉnh lúc nào vậy? Có đói không?” Phó Diễn hỏi với giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.
Trần Tân liếc qua hắn, không nói năng gì, chỉ lắc đầu.
Phó Diễn không hề kiêng dè: “Chú nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và bác sĩ rồi sao?”
Trần Tân nhắm mắt, xoay người.
Bộ dạng từ chối giao tiếp của Trần Tân không chọc giận Phó Diễn mà khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian anh bị giam cầm.
Trần Tân hẳn đã bắt đầu không ổn từ thời điểm đó, thế nhưng hắn lại không phát hiện ra.
Trần Tân không phải cố ý từ chối giao tiếp, chỉ là anh không biết nên đáp lại như nào.
Đệm giường hơi lắc lư, là Phó Diễn theo lên giường.
Trần Tân cảm thấy có người chạm vào mặt mình.
Phó Diễn vẫn đang nói: “Sao chú lại phớt lờ tôi? Lúc nghĩ tôi là ảo giác không phải chú đã nói rất nhiều sao?”
Cảm giác phiền muộn trào dâng trong lòng Trần Tân.
Anh không nói năng gì, miệng ngậm càng chặt hơn.
Phó Diễn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Không phải chú bảo yêu tôi sao? Lúc trước chú từng yêu một người nhưng đâu giống thế này.”
Cả hai người bọn họ đều biết Phó Diễn đang nói tới khoảng thời gian khi Trần Tân yêu Phó Vân Sinh, anh sẵn sàng làm mọi điều vì người mình yêu.
Trần Tân của bây giờ đừng nói là sẵn sàng làm mọi điều, đến nói anh còn không chịu.
Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Phó Diễn, Trần Tân bất đắc dĩ mở mắt: “Nghe thấy.”
Đây là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của Phó Diễn.
Phó Diễn chống tay đỡ đầu: “Chú cũng không muốn tới bệnh viện nhỉ.”
“Ừm.” Trần Tân trả lời ngắn gọn.
Suy nghĩ một lúc, anh vẫn quyết định nói: “Thật ra không chữa cũng được, bệnh này không ảnh hưởng.”
“Nếu đã là bệnh thì sao có thể không ảnh hưởng.” Phó Diễn nhíu mày.
Trần Tân im lặng một lúc rồi mới đáp: “Tôi không sao.
Vậy nên… cậu không cần phải ép buộc bản thân ở lại.”
“Bên Tạ Thị cũng không phải giúp đỡ cậu một cách bừa bãi.
Nếu cậu đã tiếp quản chuyện bên đó thì không được tuỳ hứng như trước nữa.”
Trần Tân không kìm được mà huyên thuyên, nói ra nhiều lời dạy bảo Phó Diễn.
Đợi đến khi nhận ra bản thân quá nhiều lời, anh mời lúng túng ngừng lại.
Trần Tân mím môi, suy nghĩ có chút buồn khổ.
Còn chẳng bằng coi Phó Diễn là ảo giác, lần này anh lại khiến hắn thêm không vui rồi.
Phó Diễn nhấc tay khỏi mặt Trần Tân: “Nếu tôi rời đi, chú thật sự sẽ không sao sao?”
Trần Tân lại nhắm mắt, trả lời câu hỏi của hắn bằng sự im lặng..