Đã lâu lắm rồi Trần Tân không làm chuyện bốc đồng như vậy.
Sau khi đọc được báo cáo về việc Phó Diễn nhiều lần gặp nguy hiểm ở nước E, anh đã vội vàng xin Visa rồi bắt chuyến bay nhanh nhất.
Chỉ vì đứa trẻ vốn an toàn lớn lên dưới cánh anh đã mạo hiểm tới nơi mà anh không thể che chở cho hắn.
Hơn nữa Trần Tân còn không thể trách móc chuyện này bởi vì lý do phần lớn khiến Phó Diễn rời đi chính là vì anh.
Khi đến nơi, Trần Tân mới bắt đầu hối hận.
Anh sợ rằng việc mình tự tiện ra quyết định sẽ khiến Phó Diễn một lần nữa cảm thấy bị quản chế.
Vậy nên anh đã mua một bó hồng lớn tại tiệm hoa chuẩn bị đóng cửa.
Trần Tân cầm bó hoa, nở nụ cười gượng gạo với Phó Diễn.
Điều khiến Trần Tân ngạc nhiên là bó hoa tươi này lại có hiệu quả vượt xa những gì anh tưởng tượng.
Giây phút Phó Diễn nhìn thấy anh, hai mắt hắn bừng sáng, sắc mắt cũng dần ửng hồng.
Hắn vượt qua đám vệ sĩ, đi tới trước mặt Trần Tân.
Trông hắn có vẻ như muốn ôm anh nhưng rồi không biết vì sao lại ngừng lại.
Đến cuối, hắn quét mắt nhìn cả người Trần Tân từ trên xuống dưới một cách kiềm chế, rồi lúc này mới mở cửa xe và nghiêng đầu với Trần Tân, ý bảo anh lên xe.
Xem ra sự xuất hiện đột ngột của Trần Tân khiến hắn vui mừng hơn là sợ hãi.
Phó Diễn không sống cùng mẹ ruột mà thuê một căn hộ nhỏ ở bên ngoài.
Những chuyện này Trần Tân đã điều tra rõ ràng, cụ thể từ trước khi tới rồi.
Căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách được bài trí rất giống với căn hộ trong nước của Trần Tân.
Một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng.
Trần Tân vừa bước vào đã nhận thấy cách bài trí này rất được, sát thủ không có chỗ thích hợp để ẩn náu.
Lớp rèm dày đóng kín khiến những tay bắn tỉa cũng không thể định vị được rõ ràng vị trí của mọi người.
Xét về khía cạnh an toàn thì căn hộ nhỏ tốt hơn nhiều so với những căn hộ cao cấp rộng rãi.
Không đợi Trần Tân quét qua hết căn nhà thì anh đã bị Phó Diễn đẩy vào tường.
Phó Diễn nhìn anh bằng ánh mắt nồng cháy, tựa như muốn cười nhưng lại cố đè nén khóe miệng: “Sao chú lại tới?”
Trần Tân vắt óc suy nghĩ, muốn tìm một cái cớ nhưng Phó Diễn rõ ràng không chờ nổi.
Hắn nhìn Trần Tân có chút không được tự nhiên rồi liếc qua bó hoa trong tay anh: “Ai dậy chú trò này vậy, quê mùa.”
Trần Tân chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy sao?”
Nói rồi, anh cầm bó hoa định đi vòng qua Phó Diễn nhưng lại bị hắn ngăn cản.
Phó Diễn thấy lạ nên hỏi: “Chú đi đâu vậy?”
Trần Tân: “Trước tiên vứt hoa đi đã.”
Phó Diễn dường như bị nghẹn họng.
Hắn nhìn chằm chằm Trần Tân hồi lâu rồi mới hỏi: “Sao chú lại vứt?”
Trần Tân giải thích: “Vì cậu không thích.”
“Tôi không thích là vứt đi sao? Lúc trước có bao nhiêu việc tôi bảo là tôi không thích mà thấy chú có bớt làm chút nào đâu.”
Phó Diễn giật lấy bó hoa, đi thẳng vào trong phòng khách.
Hắn lấy bình rượu làm một chiếc bình hoa giản dị rồi tách hoa ra, cắm vào bình.
Sau khi xử lý xong chỗ hoa, Phó Diễn quay đầu sang nhìn Trần Tân, lại một lần nữa ném câu hỏi ra: “Sao chú lại tới đây?”
Nhìn vào đôi mắt dường như đang trông mong anh nói điều gì đó, lại nhìn những đóa hoa hồng hắn ngoài miệng thì chê bai nhưng đến tay lại trân trọng nhận lấy, Trần Tân trả lời theo bản năng: “Vì tôi nhớ cậu.
Dứt lời, Trần Tân cảm thấy da mặt như co rúm lại.
Ở độ tuổi của anh nói ra mấy lời này thật sự quá xấu hổ.
Thế nhưng rõ ràng là anh đã tìm được câu trả lời chính xác.
Phó Diễn bật cười.
Hắn đi tới trước mặt Trần Tân, nói bằng chất giọng rất nhẹ: “Mới để chú ở lại trong nước có một chút mà chú đã không chịu được rồi sao? Nhớ tôi tới vậy à? Nhớ tới mức mặc kệ tất cả mà tới đây?”
Trần Tân sắp ngượng tới xì khói rồi.
Trình độ mượn gió bẻ măng của Phó Diễn thuộc hạng thượng thừa: “Chú bám người thế này, làm tôi hơi đau đầu đấy.
Làm sao bây giờ nhỉ? Quả nhiên là tôi phải về nước với chú nhỉ? Vì chú không thể sống thiếu tôi mà.”
Trần Tân vội vàng hỏi: “Có thể sao?”
Phó Diễn cười híp mắt: “Đương nhiên là không được rồi.
Tôi mà chạy thật thì mẹ giết tôi mất.
Đến lúc đó chú lại nửa sống nửa chết, qua ngày cùng ảo giác.”.