Edit: Hân Hân Bảo Bối
Bạch Thường đi tới trong góc, ngồi xuống, đối diện với nữ sinh đó.
Nữ sinh này vẻ ngoài thanh tú, thuộc loại ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao, tóc ướt nhẹp, sắc mặt xám xịt, ánh mắt đờ đẫn, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
"Cô là ai, làm sao lại ngồi ở đây?" Bạch Thường hỏi nhỏ.
Nữ sinh không nói gì cả, cô quay đầu lại nhìn, tò mò nhìn Bạch Thường.
"Tôi nói này lão Bạch, anh có bị bệnh không, nhanh như vậy liền không biết tôi là ai?"
Đại Hoàng mặt đầy nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thường đối diện một mặt tường xuất thần, nhất thời liền ngây ngẩn.
Tên này đang nói chuyện với ai?
Bạch Thường nhìn nữ sinh kia nói: "Cô tên là gì, nếu như có tâm nguyện gì chưa dứt, cô có thể nói cho tôi biết, để cho tôi giúp cô hoàn thành. Nhưng ở lại chỗ này, đối với cô là không tốt, dù sao cô cũng đã chết."
Đại Hoàng ở một bên nghe Bạch Thường nói, lông tóc cũng dựng hết lên.
"Lão Bạch, anh đừng làm tôi sợ, cái này, đang là ban ngày mà..."
Nữ sinh kia mê man nhìn Bạch Thường, rốt cuộc cũng mở miệng.
"Tôi đã chết, anh nói là tôi đã chết rồi sao?"
Bạch Thường gật đầu một cái: "Đúng, hơn nữa còn đã qua bảy ngày, không có cách nào để Hoàn Hồn, cho nên, cô sẽ được đến nơi cô nên tới."
"Nhưng là, tôi, tôi căn bản không biết tôi đã chết như thế nào, ít ngày trước tôi tới ăn bún cay, không người nào để ý tôi, tất cả mọi người đều giống như là không nhìn thấy tôi, tôi ở nơi này ngồi chờ, tôi chỉ muốn ăn một chén bún cay..."
Nữ sinh nói có chút lời không mạch lạc, Bạch Thường biết, một người đã chết từ bảy ngày trở lên không thể vào cửa Địa Phủ, sẽ ở lại nhân gian, sẽ từ từ lãng quên chính mình, quên hết mọi thứ, kết cục sau này liền trở thành một Du Hồn Dã Quỷ.
Cho nên, bất kể cô đã chết thế nào, đều phải giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện trước khi chết.
"Đại Hoàng, làm một chén bún cay."
"Anh muốn ăn bún cay?"
"Không phải là tôi, mà là cô ấy. Cô ấy nói muốn ăn bún cay của anh, đã ngồi ở chỗ này chờ nhiều ngày rồi." Bạch Thường chỉ chỉ chỗ nữ sinh đang ngồi mà nói.
Đại Hoàng nhìn chỉ thấy cái ghế trơ trọi, liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống, chân liền mềm nhũn ra.
Đại Hoàng biết Bạch Thường có thể nhìn thấy quỷ cũng biết Bạch Thường có bản lĩnh, nhưng bây giờ là ban ngày, Bạch Thường đột nhiên nói trong tiệm mình có quỷ, hơn nữa đã ngồi đây rất nhiều ngày.
Vậy, đây chẳng phải là nói, mình ở trong tiệm mấy ngày nay, đều có một con quỷ ngồi sau lưng mình mỗi ngày sao?
Tay chân Đại Hoàng cứng lại, cuống cuồng mở lửa lên, một bên đào lung tung lên tìm thức ăn, một bên ráng ổn định tâm trạng quay lại phía sau nhìn.
"Cái đó... Tôi nói này lão Bạch, tôi chưa từng làm bún cay cho quỷ ăn, anh hỏi cô ấy một chút, có muốn bỏ nhiều tiêu, hay là cho nhiều đậu chua?"
- ------------------------------------------
"Hột tiêu cũng không cần bỏ vào, làm đơn giản một chút, đậu chua có thể thả nhiều một chút, à dìm nó xuống nhé."
"Ồ..."
Đại Hoàng trán đầy vạch đen, quay đầu sang đang muốn bắt đầu hâm nóng thức ăn, trước mặt bỗng nhiên lòi ra một gương mặt, mặt không thay đổi cảm xúc nhìn hắn.
Đại Hoàng tay run một cái, trực tiếp đem cái muôi múc đồ ăn thả ra, xém tí thì rớt luôn vào trong nồi.
"Cho tôi một phần bún cay, bỏ nhiều tiêu."
Người kia đem thẻ cơm ném qua, nói nhưng mà không có biểu cảm gì cả.
Đại Hoàng biết hắn, người nọ là chủ tiệm bán cơm gà bên cạnh, tên là Dương Hải.
Vì trên phương diện làm ăn, hai nhà từng náo qua náo lại mấy lần, cho nên nhìn nhau cũng không thuận mắt cho lắm.
Kỳ lại là tại sao hôm nay Dương Hải lại qua đây ăn bún cay?
"Được rồi, một phần bún cay, bỏ nhiều tiêu." Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Đại Hoàng vẫn quét qua thẻ ăn cơm, phải làm hai phần thức ăn, bắt đầu bận rộn.
Dù sao mâu thuẫn là mâu thuẫn, gặp mặt nhua ở ngoài vẫn không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng là, Dương Hải không ngửi thấy mùi người chết sao?
Ngay vào lúc này, nữ sinh kia bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt trở nên hung ác nhìn chằm chằm Dương Hải, con mắt biến thành hai cái lỗ thủng đen, khóe miệng chảy ra máu đen, vốn là một khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt sưng vù lên.
Trên người cũng tản ra mùi nôn mửa hôi thúi khiến người ta khó chịu.
Tốt thật là một cô gái, lại trong chớp mắt biến thành một con ác quỷ.
Bạch Thường thấy tình thế không ổn, vội vàng mở bàn tay ra vẽ một đạo trói quỷ, liền vỗ một cái vào trán của nữ sinh, sau đó từ trên người lấy ra một cái túi, quay đầu liền đem nữ sinh đó thu vào.
Tôi bảo chứ ai ya, ban ngày mà thu được quỷ hóa hình, cái này hiếm à.
Bạch Thường đem túi cất lại, ngẩng đầu nói: "Anh làm một phần thôi là được, cô ta đi rồi."
Đại Hoàng sững sờ, quay đầu nói: "Đi? Thật sao? Bà nội của tôi, làm tôi sợ muốn chết..."
Bạch Thường đi tới, đứng ở trước quầy, cau mày đánh giá Dương Hải.
Bình thường mà nói, có thể làm cho Quỷ Hồn trở nên khác thường, lộ ra hình dáng sau khi chết, phần lớn cũng là bởi vì tâm tình đột nhiên kích động.
Cái tên Dương Hải này với nữ sinh kia có quan hệ gì đây?
Đại Hoàng thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi "Tôi hỏi anh này, ác quỷ vừa rồi là nam hay nữ, hình dạng như thế nào? Ban ngày thế này, mà nó cũng có thể đi khắp nơi sao?"
"Đó là một nữ quỷ, tóc dài, mắt to, rất đẹp. Nhưng là mới vừa rồi không biết được cái gì kích thích, con mắt biến thành hai cái lỗ thủng đen, miệng kia mở to như thế này, trong miệng còn toàn là máu đen..."
Bạch Thường nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, hắn cùng Đại Hoàng nhìn nhau một cái.
"Những lời này tại sao giống như tôi từng nghe qua một lần?"
Đại Hoàng mặt mũi trắng bệch, há miệng run rẩy nói: "Tôi hỏi này, tên nữ quỷ đó có phải vóc dáng không cao, trên mặt có hai má lúm đồng tiền?"
"Không sai, vóc dáng không cao, có hai cái má lúm đồng tiền. Ồ, tiểu tử, anh bây giờ cũng có thể nhìn thấy quỷ sao?"
"Tôi thấy được cái rắm, câu anh mới nói mới vừa rồi, chính là tôi nói, tên nữ quỷ đó... Chắc là Ninh Đan Đan."
"Ninh Đan Đan lại là ai?"
"Ông nội của tôi ơi, Ninh Đan Đan là cô gái hôm nay bị phanh thây, lúc trước khi chết có tới đây ăn bún cay, tôi biết cô ấy."
Đại Hoàng không dừng được dậm chân, tay run run, cái muỗng múc đồ ăn rơi vào trong nồi rồi...
Bạch Thường bừng tỉnh, thì ra đó là nữ sinh vừa rồi bị phanh thây, sau khi chết còn nhớ tới việc ăn bún cay, cho nên ở nơi này bồi hồi chừng mấy ngày, quá là đáng thương.
"Phần bún cay của tôi làm xong chưa, sao lại lâu như thế?" Chờ cả nửa ngày, Dương Hải không nhịn được vỗ bàn la lên.
"Ai, tốt lắm tốt lắm, lập tức tới ngay."
Mới vừa rồi cái muỗng múc đồ ăn rơi vào trong nồi rồi, Đại Hoàng vội vàng cầm một cái muỗng khác, vớt thức ăn qua loa, sau đó múc ra chén, lại múc thêm một muỗng tiêu bỏ bảo rồi bưng đi ra ngoài.
Cái này hột tiêu được điều chế riêng, chính là Bạch Thường cho hắn, đây cũng là nguyên nhân trước giờ hắn buôn bán rất chạy.
Bởi vì bên trong hột tiêu tăng thêm một loại chất phụ gia đặc thù, tên là "Quỷ Quay Đầu", người đến ăn đều sẽ trở lại.
Bách Quỷ Chí Dị ghi lại, Quỷ Quay Đầu chính là thời điểm ban đêm bị kêu người khác điên đảo gọi tên mình, nếu quay đầu lại nhìn liền bị trúng tà, nên có tên là Quỷ Quay Đầu.
Bún cay bày ra trên bàn, Dương Hải cầm đũa lên, ngây người ra cả nửa ngày, thở dài, vùi đầu ăn.
"Hắn là bạn trai của Ninh Đan Đan?" Bạch Thường nhìn ra cái gì, quay qua hỏi Đại Hoàng.
"Không phải đâu, nhưng hắn gần đây một mực theo đuổi Ninh Đan Đan." Đại Hoàng nói khẽ với Bạch Thường, "Không chừng hôm nay nghe nói Ninh Đan Đan xảy ra chuyện, tâm tình không tốt, tới ăn một chén bún cay để buông kỷ niệm xuống. Ai, anh thử xem một người đột nhiên liền..."
Hắn còn chưa dứt lời, Dương Hải đột nhiên thét lên một tiếng thật chói tai, từ trên ghế nhảy cỡn lên, ngay cả chén cũng đổ, mùi bún cay bay bốc lên, tràn ra cả sàn nhà.
Dương Hải ngồi sập xuống đất, cả người cũng đang phát run, mặt đầy kinh hãi nhìn chén kia bún cay trên bàn.
Trong không khí tràn ngập một mùi thơm cay nồng, trong chén bất ngờ lộ ra một cái lỗ tai.
Lỗ tai người.
* Ta đã trở lại, hoan nghênh hoan nghênh