Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương


Trong tương lai sẽ đi đến những nơi đẹp đẽ khiến rung động trái tim, trong tương lai sẽ xem những bộ phim và cuốn sách vốn rất mong chờ nhưng lại không có thời gian, sau này sẽ ăn một bữa thịnh soạn mà không ăn được lúc ấy, sau này sẽ được nhàn hạ và có một tình yêu đẹp, sau này sẽ về nhà dành thời gian cho bố mẹ….

Khi mọi thứ kết thúc đột ngột, họ mới chợt nhận ra: cuộc sống thật ngắn ngủi.

Đột nhiên bỗng nhận ra rằng bản thân mình bận rộn cả đời nhưng chẳng thu được gì, không kịp làm bất cứ điều gì, chỉ có vô số hối tiếc khi thất bại.

“...Tôi rất hối hận!”

Đường Dịch tràn ngập cay đắng.

Du Tố Tố nghe điều này thì sụt sịt, tiếng của người đến hóng hớt đã phá tan nỗi buồn sâu sắc của Đường Dịch.

Đường Dịch chợt nhận ra có gì đó không ổn, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Mấy người có thể nhìn thấy tôi ư?!”

“Tôi, tôi sắp được đầu thai à? Ôi, không ngờ sau khi chết lại có thể ăn được một miếng, làm quỷ no cũng không đến nỗi khổ lắm, kiếp sau tôi sẽ không bao giờ làm người nữa!”

Mọi thứ trong quán ăn trước mặt đều mang dáng vẻ quen thuộc thường ngày, gần giống như lúc anh ta còn sống, Đường Dịch từ hoảng sợ dần bình tĩnh lại.

Không biết mình đang nghĩ gì, nhưng khi nói câu cuối cùng, giọng anh ta rất lớn.

“...” Du Tố Tố nhớ ra trước đây cô ấy cũng từng như vậy nên tốt bụng đánh vỡ ảo tưởng của anh ta: “Phải xếp hàng chờ để được đầu thai nữa, mất hàng chục năm mới được.

Nếu muốn đầu thai thành gấu trúc hoặc mèo thì nằm mơ còn nhanh hơn.”

Đường Dịch bối rối: “A? Không đầu thai thì làm sao bây giờ?”

Du Tố Tố lén nhìn Diệp Tuyền, thấy bà chủ không ngăn cản, cô ấy tự tin chỉ vào mình: “Làm quỷ lười nè.”

“Thời thế giờ khó quá.

Tôi không muốn nằm thẳng* để đầu thai.

Nếu đầu thai mà nằm thẳng thì có lẽ sẽ không thoải mái như bây giờ, nên tốt nhất là cuộn lại thôi, tránh hơn mười năm đi đường vòng! Chỉ cần được bao ăn bao ở là có thể đi làm, chi tiêu ít hơn mức mình còn sống nhưng vẫn thoải mái, đây chẳng phải là cuộc sống trong mơ sao?”

*Nằm thẳng: ngôn ngữ mạng, ý nghĩa: dù phản ứng của đối phương là gì, bạn cũng không dao động, không phản kháng, đồng nghĩa với việc bạn là người phục tùng.

Ngoài ra, trong một số ngữ cảnh, cụm còn có nghĩa: gục ngã trên mặt đất, không còn hào hứng, háo hức thành công.

Thà nghèo mà thoải mái còn hơn!! Đây mới chính là linh hồn của người làm công ăn lương!

Đường Dịch nghe vậy thì mở to mắt, bị lời của Du Tố Tố dẫn dắt, anh ta khiêm tốn xin lời khuyên: “Vậy tôi phải làm sao đây?”

Nhìn thấy Diệp Tuyền đứng dậy, lời nói thối nát của Du Tố Tố lập tức thay đổi: “Không có gì, chỉ cần tìm một người chủ giống như bà chủ của tôi thôi.

Công việc một ngày cộng lại không quá một giờ, chắc chắn không tăng ca!”

Đường Dịch rất mong chờ, lau mặt rồi quay đầu nhìn Diệp Tuyền.
Tuy còn đang khóc, nhưng anh ta đã làm trong ngành nhiều năm như vậy, kinh nghiệm cũng không ít, từ việc không biết phải làm sao để đối mặt với sự thật mình đã chết, đã lao tới xin việc ngay: “Sếp! Tôi làm việc cho cô được không? Tên tôi là Đường Dịch, một lập trình viên 28 tuổi, chủ yếu làm công việc…”

Diệp Tuyền:....

Diệp Tuyền đẩy Du Tố Tố đang kích động giả dối trên bàn ra, cũng lười nói nhảm với Đường Dịch, nói thẳng: “Anh nhớ ra mình là ai thì hẳn là có thể cảm giác được cơ thể của mình ở đâu.

Đi thôi, tôi sẽ đưa anh về.”

Nếu thực khách đã xảy ra chuyện mà vẫn muốn ăn một miếng, dù thế nào thì Diệp Tuyền cũng muốn quản.

Đường Dịch mang vẻ mặt ngơ ngác: “Chết, chết mà cũng có thể sống lại sao? Cao nhân thế mà ở cạnh tôi ư?!"

Diệp Tuyền không nói nên lời ngắt lời anh ta: “...!Chẳng lẽ anh nghĩ mình chết rồi sao?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui