Tiệm Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân


Ánh sáng mờ chiếu vào nồi hơi, vài công cụ làm bánh, thêm một cái đòn gánh bánh.

Cái đòn gánh này là do cha Tiêu tự tay làm khi còn trẻ, mỗi bên đặt hai tủ gỗ, được phủ một lớp vải dày để giữ ấm.

Đòn gánh làm bằng gỗ nam mộc, khắc hoa, trông rất đẹp.
Nguyệt Nha nhi cúi xuống, vác đòn gánh lên vai.

Ha, quả thật nặng.

Nàng bước vài bước trong nhà, dù đòn gánh nặng nhưng đi lại rất vững, tuyệt đối không làm rung lắc đồ bên trong.
Nàng rất hài lòng, đặt đòn gánh xuống, thả lỏng vai.

Lục lọi tủ kệ tìm ra bột mì, mỡ lợn còn lại trong nhà.


Giang Nam ẩm ướt, để những thứ này lâu ngày không tránh khỏi bị hỏng.

Nguyệt Nha Nhi chọn những thứ còn dùng được, những thứ hỏng bỏ vào giỏ tre ở góc tường, chuẩn bị sáng mai đem bỏ.
Là một tiểu thư nhà giàu, Nguyệt Nha nhi ở hiện đại chỉ có một sở thích— ẩm thực.

Ngày thường đi khắp nơi, sưu tầm các món ngon, viết chuyên mục, quay video dạy nấu ăn chơi.

Để học cách làm đậu phụ thối chính gốc, nàng còn mua một căn nhà bên cạnh nhà ông chủ đậu phụ thối ở tỉnh Hồ Nam, học suốt hai tháng trời.
Chuyện như vậy, Nguyệt Nha Nhi làm không chỉ một lần, sự thành kính của nàng đối với ẩm thực có thể thấy rõ.
Hiện nay cần phải bày quán ăn sống qua ngày, Nguyệt Nha nhi có phần tự tin.

Theo nguyên tắc có gì ăn nấy, nàng quyết định làm món đơn giản nhất— bánh hoa quyển.

Nhưng quá bình thường lại sợ bán không được, nên chơi một chút, làm bánh hoa quyển hai màu.
Trước khi Mã thị xuất giá đã mua nhiều rau đặt trong nhà.

Nguyệt Nha Nhi chọn một nắm rau chân vịt, rửa sạch bằng nước, cho vào cối giã nhuyễn, ép lấy nước.

Dùng vải lọc lấy nước rau chân vịt, đựng vào bát để dùng sau.
Bột mì chia đều thành hai phần, một phần thêm nước nhào thành khối, phần còn lại thêm nước rau chân vịt, nhào thành khối bột xanh biếc.

Theo thói quen của Nguyệt Nha Nhi từ trước, nên thêm chút đường để tăng hương vị.

Nhưng lúc này đường là đồ quý, đều khóa trong tủ, chìa khóa cất giữ bởi nữ chủ nhân.

Nguyệt Nha Nhi lục lọi khắp nhà chỉ tìm được một hũ nhỏ, vẫn là đường thô.
Suy nghĩ một chút, vẫn là thôi.


Phí đường hiện giờ nàng chưa gánh nổi.
Nhào bột là việc khó, không chỉ cần sức lực, thời gian nhào bột cũng là vấn đề.

Nhào thời gian ngắn, bột không đủ dai; nhào thời gian dài, dưới tác động của nhiệt độ bột sẽ sinh ra nhiều lỗ khí nhỏ, hấp ra không đẹp mắt cũng không ngon, thường lấy mười lăm phút làm chuẩn.

Nhưng lúc này không có đồng hồ, làm sao biết thời gian chính xác? Chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, Nguyệt Nha Nhi dùng gốc bàn tay ép bột, hai tay thay phiên nhào.
Dưới ánh đèn, nàng chăm chú nhìn trạng thái của khối bột, khi thấy bột nhào đến bề mặt láng mịn mới dừng tay, lúc này nàng đã toát mồ hôi.
Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, đến lúc nổi lửa.

Bếp đất thời Minh rất giống với bếp đất hiện đại ở nông thôn, đều dùng củi và rơm.

Góc tường phía nam Tiêu gia chất đầy củi.

Rút vài thanh nhét vào bếp, thêm rơm và đậu khô dễ cháy.

Nàng dùng bật lửa đốt một nắm rơm, nhanh chóng ném vào bếp.
Nguyệt Nha Nhi tay cầm quạt cũ, tay cầm kẹp lửa, ngồi trên ghế nhỏ, mắt chăm chú nhìn miệng bếp.


Nổi lửa, đây không phải việc đơn giản.

Củi bị ẩm, khói rất nặng, xông đến Nguyệt Nha Nhi muốn chảy nước mắt, vẫn phải không ngừng quạt, thỉnh thoảng dùng kẹp lửa gẩy củi trong bếp.

Dù nàng đã bỏ ra mười hai phần tâm tư, vẫn phải đốt hai lần mới làm nóng bếp.
Trên bếp đặt một nồi sắt lớn đủ để nấu một con ngỗng.

Khi còn sống, cha Tiêu thích khoe cái nồi sắt này nhất, đây là một phần gia sản lớn của ông! Nguyệt Nha Nhi đứng dậy phủi bụi trên người, múc hai ba gáo nước từ chum đất đổ vào nồi.

Chờ nước sôi.
Lúc này, khối bột nhào lúc đầu cũng đã lên men.

Lúc này không có men nở, muốn làm bột lên men, chỉ có thể dùng cách cũ— men bột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận